**** 5:
Lan Tâm có hơi khó hiểu, Tô Lập này nhìn cũng rất ổn trọng, tại sao lại vì một đĩa thức ăn mà tiếc nuối thành như thế này?
Lại nhìn những người khác, bọn họ cũng đều mang vẻ mặt tiếc nuối, Lan Tâm có hơi không hiểu.
Tô Tô đáng tiếc nói: “Phần chưa đựng hết còn lại có lẽ chỉ còn non nửa bát, hơn nữa bên trong cũng không còn lại bao nhiêu cái!”
Ba Tô an ủi nói: “Không sao không sao, lần sau lại làm, các con mau ngồi xuống đi, A Nhiên, em múc phần còn lại ra cho Lan Tâm đi, anh đi dọn sàn nhà.”
Vừa nói ông vừa đẩy mấy người muốn giúp ngồi xuống, tự mình đi lấy chổi.
Ba người ngồi xuống đợi mọi người cùng ăn, Lan Tâm nhìn những món ăn nghe nói đều là do một mình Tô Tô làm, vịt rang muối, thịt kho tàu, cá hấp, thịt luộc thái lát, tôm xào cay, canh xương, những món chính này đã rất phong phú, còn có rất nhiều đồ chay!
Lan Tâm không nghĩ tới còn có cả đồ ăn Tứ Xuyên, dẫu sao những món ăn này sắc hương đều đủ, vị thì còn chưa thử, không rõ, nhưng chắc cũng sẽ ngon.
Lúc này, mẹ Tô bưng một cái bát nhỏ đặt ở trước mặt Lan Tâm, Tô Tô có hơi không tự nhiên mở miệng nói: “Em gái, em đừng để bụng! Không phải là chị cố ý ngã để em không ăn được đâu.
Chị nấu giỏi nhất chính là phật nhảy tường, chẳng qua phật nhảy tường này làm rất tốn thời gian, bây giờ không kịp nữa. Chút còn lại này em đừng ghét nhé, em thử đi. Nếu em cảm thấy ngon ngày mai chị lại làm tiếp.”
Lan Tâm lắc đầu tỏ ý mình không để bụng, dưới sự ra hiệu của mẹ Tô, cô cầm thìa múc gân bò lên thử một miếng, vừa cho vào miệng, Lan Tâm nhướng mày, lập tức ngồi thẳng người.
Đợi nuốt xuống, Lan Tâm cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hương vị đậm đà, béo mà không ngấy, trong vị còn vị.
Đây chính là phật nhảy tường ngon nhất Lan Tâm đã từng ăn, cô ăn hai ba miếng là hết sạch phật nhảy tường ở trong bát.
Lan Tâm còn chưa đã thèm lúc này mới nghĩ tới, có chút đau lòng nói: “Vừa rồi rơi xuống đất đều là phật nhảy tường cho con ăn sao?”
Mọi người gật đầu, tâm trạng của Lan Tâm càng xấu hơn, trong lòng nghĩ phải mau xử lý những khí đen kia, vậy mà lại dám lãng phí món ngon mỹ vị như vậy, thật đúng là tội không thể tha!
Sau khi ba Tô ngồi xuống, mọi người đều bắt đầu động đũa.
Lan Tâm thử hết các món một lượt, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Tô: “Những món này đều là do chị làm sao?”
Sau khi có được lời khẳng định, Lan Tâm giơ ngón tay cái lên: “Chị lợi hại thật. Không giống em, nấu mì thôi cũng bị nhão nữa.”
Mẹ Tô vừa gắp thức ăn cho Lan Tâm, vừa đau lòng nói: “Vậy con phải ăn nhiều một chút, chẳng trách con gầy như thế này!”
Nghĩ tới Lan Tâm nói nấu mì cũng bị nhão, nhưng nó lại sống một mình lâu như vậy, bà vội vàng hỏi: “Vậy bình thường con ăn uống như thế nào?”
Lan Tâm nhún vai: “Khi đi học con đều ăn ở trường, ngày nghỉ thì ở đạo quán pha mì ăn liền ăn, nhưng bình thường mọi người ở quê đều sẽ làm xong thức ăn rồi đưa tới cho con.”
Đương nhiên phần lớn đều là Lan Tâm ra ngoài làm việc rồi cọ một bữa cơm ở bên ngoài.
Tô Tô thấy ba mẹ có hơi buồn thì vội vàng nói: “Em gái, sau này em muốn ăn cái gì thì cứ trực tiếp nói với chị. Chị làm cho em ăn. Chị đã đặc biệt học qua một lớp nấu ăn, tám món chính về cơ bản chị đều biết làm.”
Lan Tâm gật đầu, ăn vô cùng vui vẻ. Quả nhiên, không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được, nếu như có, vậy thì hai bữa.
Bàn cơm vĩnh viễn là phương thức tốt nhất để mở rộng các mối quan hệ.
Bầu không khí lúng túng giữa năm người lập tức biến mất rất nhiều.
Hành động của tiểu nhân.
Lan Tâm ăn xong cơm cảm thấy nên làm chính sự rồi, cô lấy lý do tiêu cơm đi tới vườn hoa đi lượn một lát.
Đi tới phía Bạch Hổ, Lan Tâm nhìn cẩn thận, chỗ này thuộc về phía Nam của khu vườn, không có đồ lặt vặt, chỉ có mấy khóm hoa mẫu đơn và bãi cỏ xanh.
Không phải chứ! Lan Tâm đi qua đi lại chỗ này, bố cục chỗ này không thể nói là cực kỳ tốt, nhưng cũng rất phù hợp với quy củ, nhưng ở đây lại hiển thị rõ Bạch Hổ thò đầu, dẫn tới âm khí nặng, chủ nhà hao tài, tán tài, có điều bất trắc, có nạn đổ máu.