Tô Lan Tâm gật đầu mỉm cười, mấy người đang chuẩn bị nói chuyện.
Hải Lâm phản ứng lại lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Bọn mày ngu hết cả à? Còn nằm ra đấy làm gì? Còn không mau đứng dậy tiếp tục đánh cho tao? Đặc biệt là Tô Lan Tâm này!”
Tô Lan Tâm đang chuẩn bị ra tay, Tiêu Lạc đã cảnh cáo: “Hải Lâm, cậu dám! Mặc dù nhà cậu có tiền có quyền, nhưng nhà họ Tiêu và nhà họ Tô chúng tôi cũng không ăn chay đâu!”
Hải Lâm lại không thèm để ý: “Tôi sợ quá đi mất! Mặc dù nhà họ Tiêu mấy người là gia tộc lâu đời, nhưng tiếc là bây giờ cũng đang ngập tràn nguy cơ, tự mình còn khó mà bảo toàn!
Nhà họ Tô? Nhà họ Tô cũng chỉ là một công ty nát do Tô Hoa chèo chống mà thôi, ngay cả gia tộc cũng không có, có thể làm gì được tôi hả!
Còn có! Tôi nghe nói là, sau khi tiểu thư thật nhà họ Tô này trở về, ngay cả tiệc rượu cũng không tổ chức, cậu xác định là nhà các cậu sẽ giúp hai người này sao?”
Tô Lan Tâm đột nhiên phát hiện, có phải là bình thường cô quá nông cạn hay không, chứ sao mà mấy thứ Hải Lâm nói cô chẳng hiểu một cái gì cả.
Còn tiệc rượu? Hình như cô từng nghe mẹ Tô nhắc tới, nói là muốn tổ chức tiệc lớn vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của cô, chính thức giới thiệu cô cho người thân bạn bè.
Tô Lan Tâm còn đang suy nghĩ, cô gái tên Trần Lạp Lạp kia đã mắng: “Hải Lâm, cậu đừng có quá đáng, không phải là người cậu thích không vừa mắt cậu thôi sao? Xem thử cái dáng vẻ này của cậu đi, đổi lại là tôi thì tôi cũng chướng mắt.”
Tô Lan Tâm thấy dáng vẻ lửa giận bốc lên cao ba thước của Hải Lâm, cảm khái Trần Lạp Lạp này đúng là biết cách một lời nói trúng tim, biết làm thế nào để chọc tức một người.
Chẳng qua không nghĩ tới, bên cạnh Tô Tô lại có một người bạn thẳng tính như thế này.
Có lẽ Hải Lâm đã nhận ra là không cần tranh cãi miệng lưỡi nữa, thế là trực tiếp bảo người ra tay, tám chín người trực tiếp bao vây về phía bọn họ.
Tô Lan Tâm nhìn đồng hồ, đã có hơi mất kiên nhẫn, mặc dù cô không quá thích đi học, nhưng cũng không thể để ngày đầu tiên đi học mà đã đi muộn được!
Tô Lan Tâm đẩy hai chàng trai đang chắn ở trước mặt mình ra, nhanh chóng di chuyển tới bên cạnh những người này, dùng tốc độ cực nhanh làm người ta hoa mắt chóng mặt, bổ cho mỗi người một cái.
Đợi khi Tô Lan Tâm lại trở về bên cạnh Tô Tô một lần nữa, đám người kia đều đã ngã hết xuống đất, chỉ còn chừa lại một mình Hải Lâm đang trợn mắt há mồm, dáng vẻ giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Tô Lan Tâm phủi tay, thản nhiên nhìn Hải Lâm một cái, bình tĩnh nói: “Muốn chết thì cậu cứ tiếp tục, cảnh cáo cậu một câu, người đang làm, trời đang nhìn, không phải là không có báo ứng, chẳng qua là thời gian chưa tới mà thôi.”
Nói xong, cô kéo Tô Tô rồi gọi bốn người khác rời đi. Mấy người mơ mơ màng màng đi vào phòng học, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Thạch Lỗi dẫn đầu mở miệng: “Tô Lan Tâm, cậu biết võ công à? Hay là học Taekwondo vậy?”
“Khi còn nhỏ có học quyền thuật mấy năm.” Tô Lan Tâm từ chối lời mời ngồi cùng bàn của những người khác, một mình chọn một chỗ trống ngồi xuống.
Trần Lạp Lạp hưng phấn nói: “Lan Tâm, vừa rồi cậu quá ngầu luôn! Bịch bịch bịch mấy cái đã đánh ngã mấy người đó rồi!”
Tô Lan Tâm mỉm cười, lấy sách giáo khoa từ trong balo ra, bên dưới sách giáo khoa đặt một quyển kinh Phật.
Tô Tô biết em gái làm nghề gì, vì vậy tò mò hỏi: “Em gái, vừa rồi câu nói cuối cùng kia của em là thật sao?”
Tô Lan Tâm nghĩ, câu cuối cùng? À! “Người đang làm trời đang nhìn, không phải không có báo ứng, chẳng qua là thời gian chưa tới mà thôi.”
Cô lắc đầu nói: “Nghiệp chướng quá nhiều, báo ứng đang trên đường tới rồi, nhanh thôi.”
Tô Tô nghe vậy thì thở phào một hơi, chỉ sợ Hải Lâm sẽ dựa vào gia thế mà gây phiền phức cho người nhà.
Những người khác nghe mà như rơi vào trong sương mù, bọn họ đang định hỏi tiếp, giáo viên đã đi vào trong phòng học.
Tô Lan Tâm xoa trán, giờ còn phải ở đây một năm, làm thế nào đây? Thôi vậy, trước tiên cứ nghiên cứu kinh Phật đã! Dù sao Ngọc Thành còn đang ở nhà đợi học tập.