Năm đó ở bệnh viện con và con của ba mẹ nuôi con bị y tá bế nhầm. Chúng ta cũng mới biết chuyện này gần đây, khó khăn lắm mới tìm được con đang ở chỗ này.”
Lan Tâm nghiêng đầu nhún vai, hỏi: “Sau đó thì sao? Ba tới đây đón con về sao ạ?”
Tô Hoa có hơi kinh ngạc với biểu hiện của Lan Tâm, không có kinh ngạc, không có nghi hoặc, cũng không có phủ định, nhưng vẫn lập tức tiếp lời: “Đúng vậy, đúng vậy, ba đại diện cho cả nhà tới đón con về nhà, con có bằng lòng về nhà với ba không?”
Lan Tâm gật đầu, xoay người đi vào trong phòng kéo chiếc vali hình hoạt hình màu xanh lam ra, sau đó đóng cửa lại, bọc chìa khóa cẩn thận rồi đặt bên dưới vò nước to ở trước cửa.
Cuối cùng cô nhấc vali lên, nghiêng đầu nói với Tô Hoa đang ngây người: “Con thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi!”
Tô Hoa nhìn một loạt động tác nhanh nhẹn nhanh chóng của Lan Tâm thì có hơi sững sờ, nhưng cũng rất vui vẻ, dù sao ông cũng tưởng rằng sẽ phải giải thích rất lâu, thậm chí còn lo lắng Lan Tâm không bằng lòng đi theo mình, bây giờ đã là kết quả tốt nhất.
Tô Hoa vội vàng duỗi tay qua muốn giúp Lan Tâm xách hành lý. Nhưng Lan Tâm lắc đầu, né tránh cái tay đã duỗi tới của Tô Hoa: “Không cần ạ, một cái vali nhỏ thôi, không nặng.
Đường xuống núi không dễ đi, ba đi đường cẩn thận là được. Nắm chặt thời gian. Nếu không đi luôn trời sẽ tối mất.” Nói xong, cô cũng nhanh chóng đi về phía trước.
Tô Hoa thấy vậy thì chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo Lan Tâm, quả nhiên đường xuống núi không hề dễ đi.
Tô Hoa tay không còn không đi ổn định được bằng Lan Tâm đang xách theo vali, vì phải chú ý tới đường đi dưới chân, Tô Hoa cũng không có thời gian mở miệng nói chuyện.
“Lên chiếc xe đó sao ạ?” Phía trước đột nhiên truyền tới giọng của Lan Tâm, Tô Hoa vẫn luôn để ý dưới chân nhanh chóng ngẩng đầu lên, thì ra cuối cùng bọn họ đã tới chân núi, Lan Tâm đang đứng trước chiếc xe ông thuê.
Tô Hoa gật đầu nói: “Đúng đúng, đây là xe ba thuê tới đây, chúng ta trực tiếp ngồi xe tới sân bay, sau đó trở lại Đế Đô.”
Nói xong, tài xế trên xe đã xuống xe, mở cốp sau ra, giúp Lan Tâm đặt hành lý cẩn thận. Đợi Lan Tâm ngồi vững rồi, Tô Hoa dặn dò tài xế trực tiếp lái xe tới sân bay.
Lan Tâm thêm vào một câu: “Tới chỗ trước cái cây to ở cổng thôn thì chú dừng lại một chút ạ.”
Xe dừng lại ở bên cạnh cái cây, Lan Tâm kéo cửa kính xe xuống, hét lên với mấy người còn đang đánh cờ: “Bác Lý, bác Trương, bác Vương, cháu sẽ ra ngoài chơi một khoảng thời gian, nhờ các bác nói lại với thím một tiếng, nhờ các thím giúp cháu trông nom đạo quán một chút, chìa khóa vẫn để ở chỗ cũ.
Nếu như có người tới tìm cháu, thì nói cháu đã đi Đế Đô rồi, có chuyện gấp thì tới Đế Đô tìm cháu, hoặc là gọi điện cho cháu.”
Vương Lão Lục vui vẻ nhìn Lan Tâm: “Bé Tâm, cháu an tâm mà đi chơi đi, thím cháu sẽ giúp cháu trông nom nhà cửa cẩn thận.”
Lan Tâm vẫy tay với bọn họ, sau đó ra hiệu với tài xế là có thể đi được rồi.
Tô Hoa nhìn Lan Tâm và những chú bác cùng quê này nói nói cười cười thì cẩn thận hỏi: “Lan Tâm, con rất thân quen với những người cùng quê này à?”
Lan Tâm biết Tô Hoa muốn hỏi cái gì, trực tiếp nói: “Rất thân ạ! Bọn họ thường tặng một ít trứng gà và rau xanh cho con.”
Tô Hoa có chút vui mừng, may mà Lan Tâm gặp được những người cùng quê thật thà chất phác tốt bụng này yêu thương, rồi đột nhiên ông nghĩ tới gì đó, hỏi: “Lan Tâm à! Ba không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi, ba thấy hôm nay con không hề kinh ngạc với việc ba tới đây, ngay cả hành lý cũng đã chuẩn bị xong từ trước rồi, sao ba cảm thấy hình như con...”
Tô Hoa không dám nói hết, sợ Lan Tâm sẽ hiểu lầm.
Lan Tâm không thích che giấu, trực tiếp nói thẳng: “Năm con mười tuổi đã biết được rồi, trước khi sư phụ đi đã tính cho con một quẻ, nói là mùa hè năm con mười tám tuổi, ba mẹ ruột sẽ tìm tới con đón con về nhà.
Tính toán thì không phải là trong khoảng thời gian này sao, vì vậy con đã thu dọn hành lý từ trước rồi.”