Lan Tâm thấy sắc mặt bọn họ nặng nề, không để bụng nói: “Được rồi, đừng mặt ủ mày chau nữa, cũng không phải là tôi đi chết, chỉ là không thể ra ngoài mà thôi. Với tôi thì cái này hoàn toàn không phải là vấn đề, dù sao tôi cũng là một người không thích hoạt động, đều như nhau thôi.”
Ngọc Hành muốn khóc mà không thể khóc: “Không thích vận động và trở thành tâm trận đâu có giống nhau. Hai cái hoàn toàn khác nhau đấy có được không?”
Lan Tâm nhún vai tỏ ý mình mà có biện pháp, thì cũng sẽ không ở trong tâm trận cả đời.
Sau đó cô xua tay bảo mọi người đừng hỏi nhiều, có cần gì nhất định sẽ tìm bọn họ.
Tạm biệt mọi người xong, Lan Tâm trở về nhà họ Tô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây