Cô hít sâu một hơi, nghĩ tới mấy người còn đang đợi ở ngoài, Lan Tâm ổn định lại tâm trạng, cười hỏi: “Muốn chết? Muốn sống? Muốn sống thì đàng hoàng làm người huấn luyện, nhớ ra tay ác một chút, nhưng không được giết người! Hiểu chưa?”
Khê Âm cứ cảm thấy Lan Tâm cười còn đáng sợ hơn cả Lan Tâm không cười, vì vậy vội vàng gật đầu.
Lúc này Lan Tâm mới không cười nữa, mặt không cảm xúc phủi tay, xoay người đi ra bên ngoài nhà thờ.
Mở cửa ra, cô thấy Ngọc Hành đang nổi trận lôi đình ngăn cản mọi người đi vào.
Ngọc Hành nhìn thấy Lan Tâm thì giống như thấy được cứu tinh, hô lớn: “Các anh xem, không phải đã an toàn mà ra rồi sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây