Thật sự chứ, tuổi của Ngọc Hành chỉ mới qua hai mươi, nhưng bề ngoài lại giống như người ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vẻ ngoài lại nho nhã, rất có phong độ của giáo sư đại học. Chỉ đáng tiếc…
“Cậu nói cái gì? Cái gì mà sưu tập (hái) phong tục dân gian (gió)? Gió còn có thể hái à? Hái thế nào? Người đàn ông nói một lèo tiếng phổ thông có giọng địa phương, nghi hoặc hỏi, mặc dù không rõ biểu cảm trên mặt người này, nhưng chỉ nhìn từ động tác của đối phương, tám phần là đã coi bọn họ thành những tên lừa đảo rồi.
Đang lúc Ngọc Hành không biết giải thích như thế nào, Lan Tâm đi tới, giả vờ dùng giọng nói ngọt ngào nói: “Chú, ý của giáo sư chúng cháu là thầy ấy là giáo viên, chúng cháu là học sinh. Thầy dẫn chúng cháu tới đây học, chúng cháu muốn tìm hiểu rất nhiều tập tục của nông thôn. Vì vậy muốn ở lại thôn các chú khoảng ba ngày, nghiêm túc học tập.”
“Nông thôn có cái gì hay mà học?” Mặc dù người đàn ông đó vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng đã không còn cảnh giác như trước nữa.
Lan Tâm tiếp tục nói bằng giọng ngọt ngào: “Chú, chú không biết đấy thôi, chúng cháu đã đi năm thôn rồi, cộng thêm thôn của các chú thì vẫn phải đi thêm năm thôn nữa. Chú yên tâm, mấy ngày chúng cháu ở lại thôn sẽ đưa tiền ăn tiền ở cho mọi người.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây