Dừng một lát, anh không ôm hy vọng nói: “Con đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, mọi người không cần lo lắng cho con, coi như là cùng em út ra ngoài đi lại một lát.”
Cuối cùng mấy người ôm theo suy nghĩ của chính mình ngồi lên trên xe, ba Tô lái xe, Tô Lập ngồi ở vị trí phó lái, Lan Tâm tìm cớ bảo mẹ Tô và Tô Tô ngồi vào trước, cô ngồi lên cuối cùng, ở phía sau của Tô Lập.
Nhân lúc mấy người không để ý, Lan Tâm giả vờ khom người sửa sang lại dây giày để dán một lá bùa trừ tà khử bệnh bên dưới ghế phó lái, đồng thời cho thêm linh lực lên trên mặt bùa để gia tăng hiệu quả của bùa chú.
Làm xong mọi chuyện, vẻ mặt Lan Tâm thả lỏng, trên đường đi, cô không ngừng nhìn Đế Đô phồn hoa náo nhiệt bên ngoài cửa.
Bốn người khác lại không có tâm trạng thưởng thức phong cảnh, tự có suy nghĩ của chính mình.
Đợi tới bệnh viện, lúc xuống xe, giấy bùa của Lan Tâm đã mất đi tác dụng, lá bùa ảm đạm không ánh sáng.
Lan Tâm nhìn Tô Lập rõ ràng vô cùng có tinh thần, phát hiện tà khí ở phần thận của anh đã bị tiêu trừ bảy tám phần, lúc này mới yên tâm.
Trước khi lên xe ba Tô đã hẹn xong với bác sĩ, mấy người trực tiếp đi tới phòng làm việc của bác sĩ.
Ba Tô nắm tay bác sĩ cười nói: “Bác sĩ Chu, chào anh, cảm ơn nhắc nhở lần trước của anh, cuối cùng chúng tôi đã tìm được con gái rồi. Lan Tâm,” ba Tô vẫy tay gọi Lan Tâm qua: “Bác sĩ Chu, đây chính là con gái bị ôm nhầm của tôi.”
Bác sĩ Chu hiểu rõ gật đầu: “Chúc mừng mọi người, vậy lần này mọi người tới là để làm kiểm tra độ phù hợp sao, tôi sẽ lập tức sắp xếp y tá dẫn mọi người đi.”
Ba Tô kéo y tá đang chuẩn bị đi gọi người lại, vội vàng nói: “Đợi một chút, bác sĩ Chu, vẫn chưa có nguồn thận sao?”
Thấy bác sĩ Chu lắc đầu, tâm trạng của ba Tô có hơi mất mác, nhưng mà cũng lập tức phấn chấn trở lại: “Bác sĩ Chu, hôm nay chúng tôi tới không phải là để kiểm tra cho con gái, mà là kiểm tra lại cho Tô Lập, lần kiểm tra trước đó đã là chuyện của hai tháng trước rồi.”
Bác sĩ Chu đẩy mắt kính, loại tình huống này ông đã gặp nhiều rồi, vì vậy quen thuộc nói: “Thật ra đã chuẩn đoán chính xác rồi, tạm thời không kiểm tra lại cũng không có vấn đề gì, mọi người lựa chọn làm phẫu thuật, vì vậy quan trọng nhất vẫn là tìm thấy nguồn thận.” Nói xong ông còn nhìn Lan Tâm một cái.
Mọi người rõ ý của bác sĩ: Trước tiên kiểm tra xem Lan Tâm có thể phù hợp hay không.
Lan Tâm không nói chuyện, dù sao chứng ure máu này hoàn toàn không còn nữa, chẳng qua không biết đợt lát nữa kiểm tra ra, mọi người sẽ có sắc mặt như thế nào.
Tô Lập không muốn Lan Tâm hiểu lầm, vội vàng nói: “Bác sĩ, không sao, trước tiên kiểm tra lại giúp tôi đi, nguồn thận chúng tôi sẽ từ tìm tìm, tôi không gấp.”
Thấy người bệnh và người nhà đều có thái độ này, bác sĩ Chu cũng không nói thêm gì nữa, gọi y tá tới dẫn Tô Lập đi làm kiểm tra.
Các hạng mục kiểm tra khá nhiều, cần làm kiểm tra chức năng thận, siêu âm màu đường tiết niệu và những kiểm tra hình ảnh khác, còn phải làm ECT thận để xác định mức lọc của tiểu cầu thận.
Thời gian kiểm tra khá dài, Tô Lập không để mọi người đi theo, mọi người bèn ở trong phòng nghỉ VIP chờ đợi, mấy người ba Tô không có tâm trạng nói chuyện, ai ai cũng lo lắng chờ đợi, bất an đi lại, chỉ sợ bệnh tình chuyển biến nặng.
Lan Tâm đã biết kết quả, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, khôi phục lại linh lực vừa rồi đã tiêu hao.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Tô Lập đã trở lại, cùng đợi với mọi người, sau đó kết quả kiểm tra lục tục có, mẹ Tô không kịp đợi, lập tức đi về phía phòng làm việc của bác sĩ, mọi người không biết làm gì cũng chỉ có thể đi theo.
Bước vào phòng làm việc, năm người nhìn thấy vẻ mặt không ngừng thay đổi của bác sĩ Chu, như vui như buồn như nghi hoặc như lo âu.
Làm mọi người đều nơm nớp lo sợ, thấp thỏm bất an.
Không đợi ba Tô hỏi, bác sĩ Chu đã trực tiếp đứng lên đi ra ngoài, nói: “Mọi người đợi một lát, tôi phải đi tìm viện trưởng nghiên cứu một chút.”