Lan Tâm cũng lười nói chuyện với mấy con hồ ly nói mãi không thông này, cô kéo Lâm Tỏa tìm một nơi ngồi xuống.
Hai con hồ ly thấy vậy thì dùng chân trước xoa mặt, Lan Tâm cảm thấy mình không cần các cô ấy nói, cũng có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt mấy con hồ ly.
Hồ ly đỏ lắc đầu: “Nếu đã như vậy, vậy tại sao các cô muốn bắt chúng tôi?”
Lan Tâm tròn mắt, chưa từng nghe loại đổ lỗi như vậy: “Không phải các cô ra tay trước sao?”
“Đó là bởi vì các cô nhìn ra được thân phận của chúng tôi!” Hồ ly đỏ cây ngay không sợ chết đứng ngẩng cao đầu nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây