“Linh tiêu bảo điện diệu trung vân, lưỡng điều kim long điên đảo điên, phụng thỉnh tam tiêu tổ sư tốc tốc giáng lai, nhất thới thích già phật, nhị thối lý lão quân, tam thối nô sư truyền chân ngữ, tứ thối tư thể tứ giam binh, ngũ thối ngũ hồ ba lãng khởi, lục thối lục lục giáp lục bính đinh, thất thối mục liên đạo địa phủ, bát thối đổng vĩnh tự mại thân, cửu thối cửu thiên tịnh huyền nữ, thấp thối thập hóa tinh lôi thần, thập niên bất phùng, vạn niên bất ngộ, viễn tẩu tha môn thôi xuất ngoại giới, hưu tại thử địa xâm hại lương phát, cẩn thỉnh ngô phụng thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh.”
Thật ra với công lực hiện giờ của Lan Tâm, hoàn toàn không cần niệm phù chú, nhưng một là muốn làm đối phương trăm phần trăm gặp phải cắn trả, nhận được báo ứng mà không xảy ra sai lầm nào, hai là, Lan Tâm thật sự cảm thấy rất chán, muốn giết thời gian mà thôi.
Niệm xong chú ngữ, bùa chú trên bàn không lửa tự cháy, bốc lên một ngọn lửa màu xanh lam, không qua bao lâu, tóc và móng tay bị đốt sạch sẽ, chỉ còn chừa lại tro tàn, lúc này Lan Tâm mới ghét bỏ mà ném nó vào trong bồn cầu xả nước.
Xử lý xong thứ dơ bẩn này còn chưa đủ, Lan Tâm lại lấy ra một xâu tiền bát đế hoa mai từ trong hộp gỗ, cô có hơi không nỡ sờ nó một lát, tiền bát đế có thể hóa sát trấn tai, chuyển họa thành lành.
Đây không phải là vật trấn trạch tốt nhất, nhưng đã là vật thay thế tốt nhất trong tay Lan Tâm.
Người học huyền học đều sẽ phải đối mặt với ngũ tệ tam khuyết, ngũ tệ là chỉ góa quả cô độc tàn (Chết già không chồng là góa, già chết vợ là quả, già không có con cái là cô, trẻ không cha không mẹ là độc, sinh ra mang bệnh tật là tàn), tam khuyết là chỉ tiền, mệnh, quyền.
Lan Tâm là trong cái rủi có cái may, thuộc về thiếu tiền, tiền trong tay không thể quá nhiều, nhiều thì phải lập tức tiêu đi, nếu không nhất định sẽ gặp họa.
Trừ những đồ vật có linh khí, những đồ cổ tranh chữ, nhà xe còn lại đều không thể có.
Điều này dẫn tới Lan Tâm tuổi gần mười tám đã trở thành âm dương thiên sư, nhưng hai tay lại trắng tinh, chỉ có bùa chú có thể dùng.
Hai xâu tiền bát đế hoa mai này là thù lao khi thay một nhà giàu ở Tứ Xuyên trừ yêu đuổi quỷ, là đồ cổ có linh khí hiếm có, nếu không Lan Tâm cũng không thể sở hữu tiền bát đế lâu như vậy.
Giờ mới tới đã bỏ ra vốn liếng lớn như vậy, xem ra phải tìm cơ hội làm chút việc thôi.
Lan Tâm vừa nghĩ vừa lặng lẽ ra khỏi phòng ngủ, đi tới chỗ chôn tà vật trong vườn hoa, chôn tiền bát đế đã dùng linh phù trừ tà tiêu tai bọc kỹ lại vào vị trí cũ.
Phủi đi bùn đất trên tay, Lan Tâm vận công ngưng mắt nhìn cẩn thận, khí đen còn sót lại xung quanh đang dần dần tiêu tán, chắc là trong một tuần là có thể trừ bỏ hoàn toàn.
Lan Tâm không biết, khi cô châm lửa đốt tóc và móng tay, trong một biệt thự ở chỗ khác của Đế Đô, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào lập tức phun ra một ngụm máu tươi, bạch cương đứng ở bên cạnh cũng lập tức ngã rầm trên mặt đất, chỉ để lại một người trẻ tuổi sợ hãi hô lên: “Sư phụ, sư phụ!”
Lan Tâm không biết gì cả, buổi tối đó cô ngủ rất ngon,buổi sáng khi tỉnh dậy trời đã sáng choang.
Lúc đi xuống tầng, đúng lúc nhìn thấy Tô Tô đang bưng bữa sáng đặt ở trên bàn ăn.
Tô Tô nhìn thấy Lan Tâm xuống tầng, nhanh chóng chào hỏi nói: “Em gái, mau xuống ăn sáng thôi, chị nấu cháo gạo kê, trứng trần nước sôi, bánh chẻo pha lê, còn có bánh bao gạch cua, em xem xem có thích không?”
Nghe thấy lời của Tô Tô, hai mắt Lan Tâm sáng lên, vừa ăn vừa hỏi: “Em còn tưởng rằng nhà giàu như mọi người đều ăn sáng kiểu tây cơ! Sao giống với dân thường chúng em vậy?”
Mẹ Tô cười quở mắng: “Cái gì mà mọi người chúng em? Chúng ta là người một nhà, bữa sáng kiểu trung kiểu tây chúng ta đều có thể ăn, Tô Tơ sợ con ăn không quen nên mới làm theo kiểu Trung, nếu con muốn thử, ngày mai để Tô Tô làm kiểu Tây cho con.”
Lan Tâm gật đầu, nghi hoặc nói: “Trong nhà đều do Tô Tô nấu cơm ạ? Chị ấy đang học lớp mười hai mà đúng không! Có thời gian nấu cơm ạ?”