Dừng một chút, anh lại ngồi xuống mép giường, lấy gối dựa ở bên cạnh sang, lót cho Tô Tái Tái dựa cho thoải mái hơn rồi mới lên tiếng lần nữa: “Chị vừa mới tỉnh lại, tốt nhất nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa.”
Tô Tái Tái nghe vậy thì cười he he với Tống Khanh, khẽ nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt nịnh nọt ngọt ngào nói: “Chỉ cần sư đệ nói chuyện với chị thì chị không sao nữa rồi.”
Tống Khanh nghe mấy lời của Tô Tái Tái thì ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt đen như mực hiện lên sự bất lực và hết cách với cô.
Sau khi Tô Tái Tái nắm lấy tay Tông Khanh lắc qua lắc lại một hồi, anh chỉ đành thở dài một tiếng, oán giận trong lòng cũng theo tiếng thở dài đó mà biến mất.
Anh vươn tay ra xoa đầu cô, nói: “Chị phải biết là mình gặp phùng cửu thì không nên ra tay chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây