Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: “Vả lại, nếu như ông giết thằng bé, tôi có động tay động chân cũng được xem là “vì dân trừ hại”, cũng coi như là lợi dụng chút kẽ hở của phùng cửu, nói không chừng tôi còn có thể tích đức đấy!”
“Nhanh lên nào, mau ra tay đi, như vậy thì tôi mới có lý do để giết ông chứ.” Tô Tái Tái nói dứt câu thì vỗ tay một phát, gương mặt đầy vẻ “Đây quả thật là một ý kiến hay”, hất hất mặt thúc giục Phụng Hồng Bác.
Cho dù Phụng Hồng Bác có tự mãn mình là một lão quỷ đã sống mấy trăm năm tuổi, nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tái Tái như vậy, ông ta cũng không nhịn được mà muốn mắng một câu “vô liêm sỉ”.
Phụng Hồng Bác nghiến răng nghiến lợi càng mạnh hơn, ông ta vốn còn đang do dự chưa biết nên làm gì, giờ lại bị Tô Tái Tái ép đến mức không còn cách nào khác, cuối cùng chỉ có thể buộc phải hạ quyết tâm.
“Tô Tái Tái, cô cho rằng mình có thể uy hiếp được tôi sao?” Khuôn mặt của Phụng Hồng Bác bị che đi một nửa sau lưng Phụng Cảnh, ông ta từ từ nở một nụ cười thâm hiểm, nói với Tô Tái Tái: “Cô quên rồi sao? Tôi vẫn còn một biện pháp đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây