Cuối cùng Tô Tái Tái cũng ngó về phía Bạch Ngữ Dung lần nữa, im lặng nhìn cô ta cho đến khi Bạch Ngữ Dung càng ngày càng cảm thấy áp lực, ánh mắt đảo quanh không dám đối mặt với cô thì cô mới lập lại câu hỏi: “Bạch Ngữ Dung, tôi hỏi cô đấy.”
“Mẹ... Hứa đúng như lời quản gia nhà họ Phụng nói như vậy, tĩnh dưỡng ở, ở...” Bạch Ngữ Dung cúi đầu, từ đầu đến cuối không dám đối diện với Tô Tái Tái, kiên trì trả lời.
“... Có đúng không.” Tô Tái Tái nghe Bạch Ngữ Dung trả lời, cụp mắt nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi che khuất ánh mắt của cô khiến cho những người khác không biết cô đang suy nghĩ gì.
Đang đúng lúc Bạch Ngữ Dung và quản gia nhà họ Phụng lo lắng bất an, Tô Tái Tái lại ngước mắt lên, nhìn về phía ba Thịnh: “Ông thì sao? Cũng giống như bọn họ?”
Ba Thịnh nghe thế thì gật đầu liên tục, lúc này mới phát hiện Thịnh Ngạo Tình vẫn còn đứng ở vị trí cũ, lập tức quay đầu nhìn về phía con gái, nhíu mày quát lớn: “Ngạo Tình! Còn không mau lại đây?!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây