“Đây là chuyện tôi phải làm. Ngài Bạch khách sáo quá.” Chu Phổ khẽ gật đầu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Khi hai người họ đang nói chuyện thì nhóm người Bạch Ngữ Dung cũng đứng tụ lại chỗ bà nội Bạch, sau khi họ nhao nhao chào hỏi xong, Hứa Tần Nhã mới cười nói: “Mẹ, hôm nay nhà chúng ta có rất nhiều khách tới, có một vài người là những người bạn đã lâu mẹ không gặp, chi bằng con cho Ngữ Dung theo mẹ đi gặp rồi hàn huyên đôi chút với họ ạ?”
“Không vội.” Bà nội Bạch giơ tay lên, sau khi cắt ngang tính toán của Hứa Tần Nhã, nhìn hết trong đám người một lượt, chắc chắn không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu thì mới nhìn về phía Bạch Văn Liên lần nữa, mở miệng nói với giọng hơi trầm xuống: “Văn Liên, Tái Tái đâu?”
“Dạ...” Bạch Văn Liên nghẹn lời, nhìn về phía Hứa Tần Nhã.
Hứa Tần Nhã lập tức tươi cười tiếp lời: “Tiểu Tái đã ra ngoài từ sáng sớm hôm nay rồi, đến bây giờ con bé còn chưa về nữa ạ. Mẹ, nếu không thì con dẫn mẹ đi gặp bạn bè trước rồi sau đó để người trong nhà gọi điện thoại cho Tiểu Tái, bảo con bé mau chóng quay về?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây