Nhìn bộ dạng này của cô ta, sao Phụng Hồng Bác có thể không biết cô ta nghĩ gì trong đầu, bèn cười khẩy hỏi: “Thế nào? Không muốn đi?”
“Tôi…” Bạch Ngữ Dung cụp mắt, đứng im tại chỗ, hoang mang lo sợ xoa tay vào nhau, qua hồi lâu mới nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ông… ông ba, ông sai tôi làm chuyện gì cũng được, chỉ, chỉ duy nhất việc này…”
Nghe tới đây, Phụng Hồng Bác hướng mắt nhìn thoáng qua quản gia, ông ta lập tức rút roi trúc đặt kế bên ra, quất mạnh vào lưng Bạch Ngữ Dung.
Bạch Ngữ Dung hét lên đau đớn, tới roi thứ ba, cô ta không thể đứng vững nổi nữa mà ngã nhào xuống đất, ra sức lăn lộn hòng tránh né đòn roi của quản gia.
Thật chẳng khác nào một con chó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây