Tiếng kêu đau đớn và tiếng quần áo bị xé rách đồng thời vang lên, khiến Tô Tái Tái cúi đầu nhìn Chung Trần Thuận sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, nhíu mày: “Ẩy? Các hạ đang làm cái mịe gì đấy?”
“Cô...!” Chung Trần Thuận ngẩng phắt đầu lên, dùng ánh mắt hung ác trừng thẳng về phía Tô Tái Tái: “Con đ...”
Chung Trần Thuận vừa mới lên tiếng đã bị Tô Tái Tái tát vào mặt một cái “Bốp!” khiến anh ta muốn lệch mặt.
“Tôi nhắc nhở anh. Nói sai lời, đắc tội sai người sẽ dẫn đến hậu quả rất nghiêm trọng đấy.” Tô Tái Tái lắc nhẹ tay phải, thờ ơ nói.
Dừng một chút ngẩng đầu nhìn về phía Lão Trương còn đang ngẩn ngơ đứng ở bên cạnh: “Mau xách anh ta ra ngoài rồi vá quần đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây