Biểu cảm của Tô Tái Tái như muốn nói “tôi nể mặt cô là người bệnh nên mới nói chuyện tử tế với cô mấy câu”, sau khi khẽ thở dài, cô nói: “Tôi từng nói không có nghĩa cô như hiện tại là do tôi làm.”
Tô Tái Tái dừng một chút rồi phất tay: “Khoan không đề cập tới chuyện nhỏ này vội, trái lại…”
Cô ngân dài giọng, chuyển qua nhìn Mễ Nghĩa Văn, ôn tồn hỏi: “Ông Mễ Nghĩa Văn phải không?”
“Làm sao?” Mễ Nghĩa Văn lạnh nhạt đáp.
“À. Không sao.” Tô Tái Tái nói, vỗ người Tô Hồng Bảo rồi lại hỏi: “Tôi muốn hỏi ông một chuyện. Nghe nói lúc trước ông từng động thủ với bé ngỗng nhà tôi một lần, muốn đạp thằng bé phải không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây