Bạch Ngữ Dung mở to mắt, một lần nữa trừng mắt nhìn Tô Tái Tái, giọng rít ra từ kẽ răng: “Tô Tái Tái!”
Cô thật sự muốn dồn cô ta vào chỗ chết!
“Ừm. Nghe thấy rồi. Cô không cần gọi to vậy đâu.”
Tô Tái Tái cười với cô ta, chuyển qua nhìn Tần Trác Thắng rồi lại nhìn về phía phó viện trưởng Tôn, gọi phó viện trưởng Tôn đang định vụng trộm chuồn khỏi sân khấu, rời đi bằng cửa hông lại.
“Đừng đi chứ, phó viện trưởng Tôn, vừa khéo lúc thầy Chu bị mất trộm Ôn Phục Tử, thầy ấy có tới văn phòng của ông gặp ông. Chẳng phải ông và thầy Tần Trác Thắng còn đứng ra đảm bảo cho Bạch Ngữ Dung hay sao? Chi bằng nhân đây hãy nói rõ ra nhé?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây