“Ông.” Bạch Ngữ Dung nghe vậy hơi cảm động, ngẩng đầu nhìn về phía Phụng Hồng Bác, cố nén vui mừng, thận trọng mở miệng: “Chuyện này là nhờ cả vào cuốn sách cổ mà ông cho cháu.”
Phụng Hồng Bác nghe vậy vỗ vai cô ta, như thể nhớ ra chuyện gì đó, chợt nói: “Đúng rồi, ông nghe nói hôm qua cháu đã đi đo năng lực rồi phải không?”
“Phải ạ.” Bạch Ngữ Dung ửng đỏ mặt, hơi cúi đầu ngượng ngùng: “Chờ đánh giá xong chắc là sẽ công bố phải không ạ?”
Nói xong, Bạch Ngữ Dung giương mắt nhìn về phía Phụng Hồng Bác, ánh mắt đầy chờ mong.
Mà Phụng Hồng Bác cũng không hề keo kiệt, liên tục gật đầu khen ngợi: “Không tồi không tồi, không hổ là người ông nhận làm cháu gái.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây