Có điều vì mọi người đang chú ý tới Phụng Cảnh nên không ai phát hiện vẻ mặt trầm ngâm này của Trình Hồng Huy cả.
“Hừ…” Đại Vi thấy thái độ bất cần của cậu bé thì chẳng thèm khách khí nữa, chống nạnh nói: “Nè, là nhóc chạy nhảy lung tung nên mới đụng trúng tụi này, không thèm xin lỗi thì thôi, còn hừ? Nhóc hừ cái gì đấy hả?”
Nghe vậy, Phụng Cảnh lại lần nữa trừng mắt với Đại Vi, mặt mày bặm trợn, tay siết chặt lấy mô hình khủng long cậu vẫn cầm chơi nãy giờ.
“Nhóc trừng mắt với ai đấy hả? Tưởng mình nhóc có mắt to sao? Chị đây cũng có đấy nhé.” Dứt lời, Đạu Vi lập tức trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Phụng Cảnh.
“Thôi bỏ đi, Đại Vi.” Tính cách Khúc Nhiên khá hiền lành, sau khi mỉm cười khuyên nhủ bạn thân một tiếng, cô ấy bèn tiến về phía trước, khom người tính đỡ Phụng Cảnh dậy, còn dịu dàng hỏi thăm: “Em có sao không, có thấy đau ở đâu không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây