Bạch Văn Liên có hơi đau đầu, vội vàng đè thấp giọng, không ngừng nói “Được rồi, được rồi”, đồng thời nhìn ngóng xung quanh: “Em nói nhỏ thôi, bị người khác nhìn thấy thì mặt mũi của chúng ta để ở đâu đây?!”
Hứa Tần Nhã nghe vậy khịt mũi kinh thường, tiếp tục quay đầu nhìn sang chỗ khác, không nói gì.
Bạch Văn Liên lại thở dài, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em đừng quên là hiện tại chúng ta còn phải nương nhờ nhà họ Phụng. Ngữ Dung kính trọng Phụng Hồng Bác một chút thì đến lúc mở miệng nói giúp chúng ta cũng sẽ dễ dàng hơn. Em nói có đúng không?”
Hứa Tần Nhã tiếp tục quay đầu nhìn sang một bên, tuy trên mặt vẫn còn hơi tức giận nhưng rõ ràng đã đỡ hơn khi nãy.
Dù sao thì Bạch Văn Liên đã làm vợ chồng với bà ta được hai mươi năm, đương nhiên có thể nhìn ra được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây