Phụng Hồng Bác dừng lại một chút, tay chỉ vào hộp gấm nói: “Trong này là sách chế đan mà ông vô tình có được. Ông từng tìm người có chuyên môn xem rồi, là đồ tốt có thể nâng cao tu vi nếu được luyện chế thành công.”
Bạch Ngữ Dung nghe thế thì hai mắt lập tức sáng lên như đèn pha ô tô. Cô ta lại nhìn xuống hai mảnh giấy lộn trong hộp gấm, ánh mắt khác một trời một vực so với ánh mắt vừa nãy.
Nhưng Phụng Hồng Bác vẫn chưa nói xong: “Chỉ tiếc là lúc ông có được cuốn sách chế đan này thì nó chỉ còn một phần nhỏ. Mặc dù sau đó ông đã tìm hai ba vị luyện đan sư đến nghiên cứu, nhưng kết quả vẫn chưa nghiên cứu ra thành phẩm tốt nhất. Cho nên đến giờ nó vẫn chỉ được một nửa.”
Phụng Hồng Bác dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mỉm cười: “Ông chưa từng cho ai biết về món đồ này cả, vẫn luôn cất giữ rất kỹ, nhưng không biết tại sao mà hôm nay gặp Ngữ Dung, ông lại đột nhiên có suy nghĩ muốn tặng cháu quyển luyện đan này.”
“Ngữ Dung, nếu cháu không chê thì ông tặng cháu quyển luyện đan này nhé. Mặc dù ông không chắc là liệu nó có ích với cháu hay không, nhưng mà... Cứ xem nó như là một món quà để Phụng Hồng Bác ông nhận cháu làm cháu gái nuôi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây