“Hầy, người một nhà với nhau cả, cảm ơn gì chứ.” Phụng Hồng Bác mỉm cười xua tay, tỏ vẻ không có gì to tát.
Sau khi ngồi lại xuống ghế, ông ta xoa đầu Phụng Cảnh, nói: “Sau này lớn lên Tiểu Cảnh sẽ kế thừa nhà họ Phụng mà, tuyệt đối không thể để nó bị thương.”
Bối Trân vừa cảm động lại vừa hổ thẹn.
Mới giây trước bà ấy còn đang suy đoán mục đích của chú ba là gì, ai ngờ ngay giây sau người ta đã bất chấp tất cả mà cứu Tiểu Cảnh.
Quả nhiên, bà ấy đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây