Sau khi nhìn Ôn Liễu có vẻ mặt dịu dàng khiêm tốn, nhưng lại không hề rời mắt sang chỗ khác, Mễ Ông Thành mới hừ lạnh một tiếng rồi rời mắt trước: “Cho dù là một đứa trẻ thì cũng phải biết xin lỗi khi làm sai chứ nhỉ?”
Dừng một hồi, ông ta lại nhìn sang Ôn Liễu, nói: “Sao? Một câu vẫn còn là trẻ con là có thể bỏ qua hết mọi thứ, đến câu xin lỗi cũng không biết nói sao?”
Thấy vậy, Ôn Liễu mỉm cười và đang định nói gì đó nhưng Tô Hồng Bảo đã lên tiếng trước.
“Muốn tôi xin lỗi ông cũng được. Nhưng ông phải xin lỗi anh Tiểu An của tôi trước chứ?”
Khi nghe thấy vậy, Mễ Ông Thành lập tức trừng mắt nhìn Tô Hồng Bảo.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây