Hứa Tần Nhã nghe thế thì dừng bước, bà ta quay đầu nhìn Tô Tái Tái đứng yên không nhúc nhích, hơi nhíu mày một chút.
Tô Tái Tái chẳng thèm nhìn đám người Bạch Ngữ Dung lấy một cái, chỉ tùy tiện vẫy vẫy tay nói: “Mọi người về trước đi, tôi sẽ tự về sau.”
“Nhưng mà…” Bạch Ngữ Dung còn muốn nói gì đó, nhưng chưa nói hết câu đã bị Hứa Tần Nhã ngắt ngang.
“Được rồi, không cần quan tâm tới nó.” Hứa Tần Nhã không nhìn nữa, lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Bạch Ngữ Dung tiếp tục đỡ quản gia đi theo Hứa Tần Nhã, trên đường đi, cô ta thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lại hướng của Tô Tái Tái, một chút đắc ý nhanh chóng hiện lên rõ nét trên mặt cô ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây