Anh ấy nhìn sợi dây đeo trên cổ tay Phụng Hồng Bác, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Mà em nhớ sợi dây của thầy mục lắm, đứt từ lâu rồi, còn sợi dây này của ông ba Phụng hình như còn khá mới thì phải?”
Nghe Thẩm An nói vậy, Chu Phổ mới giật mình nhận ra đúng thế thật, bèn vội vàng quay sang nhìn Phụng Hồng Bác, muốn nghe xem ông ta sẽ trả lời thế nào.
Phụng Hồng Bác mỉm cười gật đầu, trên mặt hiện rõ vẻ khen ngợi: “Ừm, năm đó ông hai Bạch tặng bác chỉ có đúng một sợi thôi, bác cảm thấy ý nghĩa của nó khá tốt, bèn đưa cái của mình cho Tiểu Cảnh đeo, còn cái trên tay bác là mãi về sau, bác tìm người đan mới theo sợi dây cũ đó.”
Nói đoạn, ông ta quay đầu, nhìn Phụng Cảnh: “Tiểu Cảnh này, cho chú với bác đây xem sợi dây trên tay cháu một chút nhé?”
Nghe vậy, tuy có chút không vui, nhưng Phụng Cảnh vẫn kéo tay áo lên, để lộ cổ tay cho hai người xem, sau đó “hừ” một tiếng, thu tay về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây