Chu Phổ hơi cong môi, ngay lúc định nói gì đó thì lại vô tình nhìn thấy sợi dây nơi cổ tay Phụng Hồng Bác, chờ tới khi xem rõ hình dạng của sợi dây xong, ông ấy ngạc nhiên ngẩng đầu, hỏi Phụng Hồng Bác: “Ông ba Phụng, sợi dây trên tay ông là…”
Phụng Hồng Bác liếc nhìn sợi dây mà mình cố tình đeo để tới gặp Chu Phổ, lòng thầm đắc ý vì mình quá thông minh, cũng thấy rất tự hào với sự hiểu biết của mình về người này, đồng thời có chút xem thường Chu Phổ, bao nhiêu năm rồi, thế mà vẫn dại khờ như trước.
Có điều ông ta chỉ nghĩ trong đầu, chứ ngoài mặt chẳng để lộ mảy may.
Ông ta bật cười thành tiếng, sau đó trở tay, thoải mái giơ ra cho Chu Phổ xem, tiện thể khẳng định nghi vấn của ông ấy: “Đúng thế, là quà năm ấy ông hai Bạch tặng tôi đấy.”
Vừa nghe thấy vậy, hai mắt Chu Phổ lập tức sáng bừng, ánh mắt nhìn Phụng Hồng Bác khác hẳn lúc trước, giọng điệu càng thêm thân thiện: “Chẳng lẽ ông cũng là…?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây