Anh ấy đứng cứng đờ tại chỗ một lúc rồi mới quay đầu lại nhìn về phía đội viên, hỏi: “Bọn họ bao nhiêu tuổi?”
“Thấy trong căn cước công dân để... người lớn nhất cũng chỉ mới có hai mươi lăm tuổi thôi.” Đội viên gãi đầu.
“Hai mươi lăm ư? Nói bọn họ năm mươi hai tuổi tôi cũng tin nữa đấy.” Phụ tá A Lai đứng kế bên cảm thán, nhìn chằm chằm mấy người đang ngồi dựa vào chân tường.
Những người đó vô cùng gầy ốm, hốc mắt trũng sâu, đôi má hóp lại. Cả người chỉ có da bọc xương, hơn nữa tóc cũng gần như bạc trắng.
Bọn họ giống như khúc gỗ mục, ngồi đó với đôi mắt đờ đẫn, dáng vẻ cứ như đã mất hết hồn phách, trông chẳng khác nào một thây ma biết đi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây