Nói tới đây, Phụng Hồng Bác không nhịn được mà thở dài, lắc đầu cảm thán: “Nếu anh trai cháu còn sống thì tốt rồi, như thế mẹ cháu sẽ vui hơn một chút, sức khỏe cũng khá lên nhiều.”
Phụng Cảnh mới bảy, tám tuổi, nghe thấy ông ba lại nhắc tới người anh trai chưa từng gặp mặt kia thì phiền không chịu nổi, trên mặt lập tức để lộ vẻ mất hứng, bĩu môi cầm điện thoại vừa đặt xuống lên, tính mượn cớ chơi điện thoại để Phụng Hồng Bách không có cơ hội nói tiếp đề tài đó nữa.
Tiếc thay hình như Phụng Hồng Bác đã rơi vào dòng chảy ký ức, không hề để ý tới thái độ khó chịu ra mặt của Phụng Cảnh, hồn nhiên kể tiếp: “Hồi đó cháu còn chưa ra đời, ông từng gặp anh trai cháu vài lần, thằng bé vừa thông minh, vừa ngoan ngoãn, còn rất vâng lời, tiếc là…”
Ông ta tạm dừng, thở dài.
“Hừ!” Nghe xong, Phụng Cảnh quay đầu Phụng Hồng Bác, nói móc: “Tiếc là anh ta chết mất rồi đúng không? Nhưng cháu chẳng thấy tiếc chút nào, bởi nếu anh ta còn sống, người ông ba thích nhất sẽ là anh ta chứ không phải cháu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây