Để lại Bạch Ngữ Dung đứng tại chỗ cũ, tay vịn lên lan can, móng tay hơi dùng sức bấu chặt.
Giọng điệu vừa rồi của Tô Tái Tái giống như thể xem cô ta là người hầu vậy!
Quản gia cũng không để ý tới vẻ mặt của Bạch Ngữ Dung, ông ta nhíu mày nhìn theo bóng lưng khuất dần của Tô Tái Tái, ông ta lắc lắc đầu rồi lại lần nữa nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, giọng nói chậm rãi, trấn an cô ta: “Cô chủ, cô Tô còn chưa hiểu quy tắc cho lắm.”
“Tôi biết mà.” Bạch Ngữ Dung cười cười, cô ta dừng lại một chút rồi mới chậm rãi mở cửa.
Cô ta cố gắng nở nụ cười…
“… Tôi không trách Tiểu Tái.”
***
Lúc Ngô Lục Lục quay về ngõ nhỏ cổ xưa của mình, chủ sạp nhỏ bên cạnh đã nghe lời Tô Tái Tái mà dọn sạp đi rồi.
Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường thấy ông ấy quay về thì hừ lạnh một tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục vẽ đồ chơi bằng đường.
Ngô Lục Lục cũng chẳng để ý, ông ấy chỉ quay về sạp hàng của mình, tiếp tục làm ăn.
Tính ra thì vận may hôm nay của ông ấy cũng không tệ lắm, mới vừa nói xong đã có nhóm hai người cùng tới..
Cho tới khi Ngô Lục Lục thu tiền, muốn uống trà lạnh thì mới phát hiện ra ấm trà sớm đã không còn giọt nào.
Ông ấy theo bản năng quay qua nhìn bên tay trái, muốn nhờ chủ sạp nhỏ giúp mình trông sạp hàng.
Nhưng ông ấy vừa nghiêng đầu nhìn đã thấy bên trái trống rỗng, lúc này mới nhớ ra sự việc.
Ông ấy vừa cười ha hả vừa ôm ấm trà tới bên cạnh tiệm trà rồi nấu một bình nước sôi.
Ngô Lục Lục không nhờ chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường trông coi sạp hàng giúp mình.
Dù sao đối phương cũng không vui, sao phải tự chuốc lấy nhục để làm gì đâu chứ?
Ngô Lục Lục liếc nhìn chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang cúi đầu ra vẻ bận rộn, không nhìn thấy ông ấy rời đi, cũng không nói gì cả.
Mãi tới khi Ngô Lục Lục đi xa rồi, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang giả vờ bận rộn mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng lưng của ông ấy đầy khinh miệt rồi xùy một tiếng, biểu hiện trên mặt hay trong giọng nói đều là oán giận.
Khi chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang tức giận ngập trời thì cậu trai trẻ kéo bạn gái tới trước sạp hàng, kêu “Này” một tiếng rồi hỏi: “Có biết làm nhân vật hoạt hình không? Làm cho bạn gái tôi một cái đi?”
Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường nổi nóng, tới cả thanh niên nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép, chọc giận ông ta rồi.
Ông ta không ngẩng đầu lên mà tức giận nói: “Không biết!”
“Hừ…” Cậu trai trẻ tức giận cười, cậu ta cũng là người ngang ngược, không để ý tới lời khuyên của bạn gái, mà đạp một phát khiến sạp hàng nhỏ của chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường ngã lăn.
Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường mở to hai mắt, khí đen vốn dĩ đang lượn lờ xung quanh ông ta trong chớp mắt xông vào trong mắt ông ta.
Hốc mắt ông ta lập tức trở nên đen kịt, toàn bộ lý trí đã bị sự oán giận xâm chiếm.
Ông ấy nắm lấy cái muôi sắt dài, giơ cao lên, “Vút” một cái đứng lên, xông về phía cậu trai trẻ.
Trong tiếng la hét của mọi người, ông ta cười gằn tới muốn rách cả mí mắt, ôm lấy đầu đối phương, dùng sức đập xuống!
Về phần trước đó không lâu Tô Tái Tái mới nói “hòa khí sinh tài” đã sớm bị chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang hành động điên rồ vứt ra sau đầu rồi.
*Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.
Khi Ngô Lục Lục cầm ấm trà lạnh quay về, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang đánh nhau túi bụi với cậu trai trẻ kia. Ngay cả bàn ông ấy bày ra để xem bói cũng chịu liên lụy, bị bọn họ lật tung hết lên.