“Ừ... Thế cũng được.” Nghiêm Thanh nghĩ một lát rồi gật đầu, sau đó cất điện thoại đi và nói với Tô Tái Tái: “Giờ chúng ta qua đó liền đi.”
Cùng lúc đó, Bạch Ngữ Dung đang khóc lóc sướt mướt trước lời gặng hỏi của Chu Phổ và Thẩm An trong văn phòng của phó viện trưởng Tôn.
Cô ta nhìn về phía Tần Trác Thắng, vẻ mặt vô cùng chân thành: “Thầy ơi, xin thầy hãy tin con, con thật sự không có lấy trộm cây… cây thuốc Ôn Phục Tử gì đó mà thầy Chu nói, thậm chí hình dạng nó ra sao con còn không biết thì làm sao mà lấy ạ?!”
Bạch Ngữ Dung vừa dứt lời thì Thẩm An đã cau mày mở miệng: “Nhưng ngoài cô ra thì không có ai đi vào nhà kính cả. Lúc cô chưa vào thì Ôn Phục Tử vẫn còn, sau khi cô đi rồi, đến giờ tan học tôi kiểm tra thì phát hiện Ôn Phục Tử đã mất tích. Cô giải thích chuyện này như thế nào?”
“Em, em không có cách nào giải thích được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây