Đối phương trả lời gần như ngay lập tức: [Đối với người bình thường mà nói thì rất khó, nhưng đối với tiểu sư thúc mà nói thì không phải. Sao thế? Tiểu sư thúc muốn đi Đại học Đế Đô sao?]
Cậu ấy sẽ sắp xếp ngay!
[Cũng không phải là tôi muốn đi lắm, nhưng có người cảm thấy tôi ngay cả thân phận đi học cùng ở Đại học Đế Đô cũng không xứng, việc này khiến tôi rất không vui.] Tô Tái Tái nhanh chóng trả lời.
Đầu bên kia sau khi nhìn thấy tin nhắn thì như gặp phải động đất, lập tức nhắn lại: [???!!!], cậu ấy không đánh chữ mà thay vào đó gửi tin nhắn bằng giọng nói: [Ai lại có mắt không thấy Thái Sơn như thế? Tiểu sư thúc, bây giờ tôi lập tức sắp xếp suất học chính thức của Đại học Đế Đô cho sư thúc, sư thúc muốn học ở Viện nào cứ nói!]
Tô Tái Tái nghe xong tin nhắn thoại vô cùng hào hùng của đối phương thì nhắn lại: “Không cần, chờ lần sau đi.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, Tô Tái Tái ném điện thoại cũ của mình qua một bên rồi quay qua nhìn nữ quỷ, cô hài lòng gật đầu nói: “Làm tốt lắm, đây là phần thưởng.”
Cô vừa nói vừa giơ ngón trỏ ra, oán khí đã được thu gom lại ở phòng bệnh trước đó xuất hiện trên đầu ngón tay cô, tuy nó chỉ lớn bằng quả bóng bàn, nhưng cũng đủ khiến đôi mắt nữ quỷ tỏa sáng.
Không phải là nó không thể nuốt oán khí, nhưng sức mạnh thu được từ đó vô cùng có hạn, thậm chí có khi sẽ bị hận ý trong oán khí đó làm ảnh hưởng.
Nhưng thứ mà Tô Tái Tái cho lúc này không giống, nó là sức mạnh thuần túy sau khi đã được lọc đi oán hận, đừng thấy nó chỉ nhỏ như quả bóng bàn, nhưng lại là “thuốc bổ” tốt nhất.
Việc này giống như một người từ trước tới nay chỉ có thể ăn thịt sống, bây giờ đột nhiên được ăn một bữa tiệc đầy món ngon vậy.
Hai tay nữ quỷ dâng oán khí lên, vui vẻ đi ra khỏi căn phòng, tiếp tục canh gác ở cửa lớn nhà họ Bạch.
Sau đó, Tô Tái Tái đứng dậy, chậm rãi duỗi người một cái, lúc này cô mới nói: “Được rồi, tranh thủ ra ngoài tìm Ngô đại sư nào.”
Lúc Tô Tái Tái muốn ra ngoài, cũng đúng lúc Bạch Ngữ Dung muốn ra ngoài.
Cô ta đang nắm lấy tay vịn cầu thang đi xuống thì đúng lúc gặp được quản gia, ông ta thân thiết, chủ động hỏi: “Cô chủ, có cần tôi chuẩn bị xe cho cô không?”
“Ừ, làm phiền quản gia rồi.” Bạch Ngữ Dung dịu dàng nói lời cảm ơn.
Cô ta tính đi tìm Đồng Nhược Thiến, nói với Đồng Nhược Thiến chuyện cùng tới Đại học Đế Đô học tập.
Quản gia nghe thế thì tính gật đầu, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Tô Tái Tái, nụ cười trên mặt ông ta nhạt đi nhiều, nhưng vẫn lễ phép, lãnh đạm, hơi khom người chào: “Cô Tô.”
Tô Tái Tái hờ hững gật nhẹ đầu một cái.
Ngược lại, Bạch Ngữ Dung khi thấy Tô Tái Tái lại có vẻ thân thiết lắm, chủ động tới gần chào hỏi cô: “Tiểu Tái, em về rồi à? Đây là…” Cô ta dừng lại một chút rồi hỏi: “Em tính ra ngoài nữa sao?”
“Tôi có chút việc.” Tô Tái Tái vừa đi xuống lầu vừa nói.
Bạch Ngữ Dung cười gật đầu, không hề nói gì tới việc bản thân cũng muốn đi ra ngoài.
Ngược lại, Tô Tái Tái đi được một nửa rồi như thể đột ngột nghĩ ra cái gì đó, cô “À” một tiếng, quay qua nhìn Bạch Ngữ Dung, cười nói với cô ta: “Canh cô nấu uống ngon lắm.”
Lời này của cô khiến khóe miệng dịu dàng đầy ý cười của Bạch Ngữ Dung hơi run một chút, cô ta ngấm ngầm hít một hơi rồi cười lớn trả lời: “Thật vậy sao? Không ngờ Tiểu Tái lại thích như thế, lần sau chị lại nấu cho em uống nữa nhé?”
Rõ ràng cô ta chỉ mượn cớ mà thôi, không ngờ Tô Tái Tái lại hơi gật đầu nói: “Được, cảm ơn.”
Nói xong, cô mặc kệ Bạch Ngữ Dung kinh ngạc, tùy tiện vẫy vẫy tay, sau đó đi ra khỏi nhà.