Ông ấy dừng một chút rồi quay sang nói với Chu Phổ: “Sư đệ, chúng ta đi thôi.”
Chu Phổ gật đầu, trước khi đi còn nhìn Tô Tái Tái một cái.
Nói thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Bạch cũng có ơn với ông ấy, lại thêm chuyện Tô Tái Tái thường hay tặng đồ cho mình, tóm lại phải xem ý của con bé như thế nào đã.
Thấy Chu Phổ nhìn mình chằm chằm, Tô Tái Tái hoang mang một lúc rồi mới ngộ ra, cô gật đầu, thản nhiên nhún vai một cái rồi mở miệng:
“Thầy Chu, bác không cần kiêng dè gì cháu đâu. Cả nhà họ Bạch trừ bà nội ra thì không còn ai có liên quan gì với cháu hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây