Nghe vậy, Khúc Nhiên mừng ra mặt, liên tục cảm hơn hai người họ.
Nhưng Nghiêm Thanh lại ngăn cản Khúc Nhiên, cau mày khuyên: “Trò Khúc à, em đừng vội vàng cảm hơn bọn thầy, tình trạng bệnh của mẹ em đã kéo dài suốt mười mấy năm, phương pháp trị liệu của bọn thầy có hiệu quả hay không vẫn còn là một ẩn số, thế nên để tránh cho em hy vọng quá nhiều rồi lại thấy vọng, thầy phải nói cho em nghe vài tin xấu.”
“Sư huynh.” Chu Phổ đau khổ nhìn Nghiêm Thanh, bất lực vô cùng: “Anh không thể ăn nói uyển chuyển một chút sao?”
Nghiêm Thanh hùng hồn đáp: “Tôi chỉ đang nói đúng sự thật thôi, không hề phóng đại hay gì cả.”
Biết rồi, biết rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây