“Đi đâu sao? Mời cô ấy đi ăn một bữa thôi.” Ngô Lục Lục tức giận hất tay chủ sạp nhỏ ra, lườm nguýt ông ta một cái lại nói: “Ông cho rằng cô ấy chỉ là quý nhân của một mình ông thôi à?”
Đây cũng là ân nhân cứu mạng của ông ấy đấy!
“Được rồi được rồi, không nói với ông nữa.” Ngô Lục Lục vẫy vẫy tay tùy ý với ông ta, quay sang nhìn Tô Tái Tái lại là một dáng vẻ dịu dàng: “Tiểu hữu, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Tô Tái Tái cười gật đầu.
Mãi đến lúc này chủ quán bán đồ chơi bằng đường đứng một bên nghe nãy giờ mới kịp phản ứng lại thì ra chủ sạp nhỏ trúng số là nhờ công lao của cô gái trước mặt này. Ông ta nhanh chóng cầm lấy một que kẹo tạo hình rồi ngăn Tô Tái Tái lại, vừa đưa que kẹo cho cô vừa tươi cười hỏi: “Cô gái, mời cô ăn cái này nhé.”
Tô Tái Tái thấy ông ta đưa que kẹo tạo hình, không nhận ngay mà chỉ nhướng mày, nhìn về phía chủ quán bán đồ chơi bằng đường rồi nói: “Ông chủ, không có chuyện không làm gì mà được hưởng lợi cả, ông có chuyện gì?”
“Ha ha ha… Cũng không có gì.” Chủ quán bán đồ chơi bằng đường toét miệng cười với Tô Tái Tái, dừng một chút lại rồi chờ mong nhìn cô nói: “Tôi muốn nhờ cô xem giúp tôi gần đây tôi có chuyện gì vui hay không?”
“Ông?” Tô Tái Tái nghe xong, sau khi liếc nhìn oán khí quanh quẩn người ông ta vài lần thì mới nhấp môi mở miệng cười: “Ông chủ, hòa thuận thì phát tài.”
Sau khi nói xong, cô cũng không thèm quan tâm đối phương có nghe hiểu không chỉ quay đầu chào hỏi với chủ sạp nhỏ xong thì rời đi với Ngô Lục Lục.
Chủ quán bán đồ chơi bằng đường vẫn đứng ở đó, ngỡ ngàng một hồi lâu thì biểu cảm trên mặt mới chù ụ xuống, quay đầu nhìn bóng dáng của Tô Tái Tái, hung hăng phun “Phụt!” một cái rồi lại mắng: “Cái quái gì thế, một con oắt con cũng dám lên lớp ông đây phải buôn bán như thế nào à?”
Vừa dứt lời thì ông ta hầm hừ cầm món đồ chơi làm bằng đường quay về quầy hàng của mình, mặt mày hung ác, đầy vẻ oán hận.
Đáng sợ tới mức một người trẻ tuổi vốn định đi đến chỗ ông ta mua hai món đồ chơi làm bằng đường lại dừng chân rồi quay người bỏ đi.
Chủ sạp nhỏ thờ ơ quan sát, cười khẩy một cái rồi bắt đầu ung dung thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho bản thân nghỉ làm từ ngày hôm nay.
Trong người Ngô Lục Lục bây giờ chỉ còn ngót nghét một trăm tệ, vốn dĩ định chọn một cửa hàng ổn một chút. Lại không ngờ Tô Tái Tái đi theo phía sau không quan tâm, tùy ý chỉ vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Sau khi đi vào thì gọi hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành.
Ngô Lục Lục thấy thế, hai tay ngượng ngùng chà xát ở trên đùi rồi lại nói: “Tiểu hữu, tuy tôi không có nhiều tiền nhưng mời cô ăn một bữa ngon vẫn được. Không cần phải ngại ngùng đâu.”
“Ừ, tôi không khách sáo đâu. Chỉ là tôi thấy bánh bao hấp kết hợp với sữa đậu nành cũng rất ngon mà.” Tô Tái Tái chậm rãi bẻ miếng bánh bao ra rồi bỏ từng miếng nhỏ vào miệng nhai.
“Được thôi, nếu cô muốn ăn cái gì thì cứ gọi nhé.” Ngô Lục Lục cười hề hề, dừng một chút lại nói tiếp: “Tuy rằng tôi chỉ có một trăm tệ nhưng mời cô ăn hết năm mươi tệ vẫn được.”
Nói đến đây thì tô mì thịt bò Ngô Lục Lục gọi cũng đã được làm xong, ông ấy giơ tay ra hiệu với nhân viên mình đang ngồi ở đây. Sau khi họ dọn món xong, ông ấy cầm đũa bắt đầu trộn mì, vẫn không để ý tới câu “Mời cô ăn hết năm mươi tệ vẫn được” của ông ấy đã làm Tô Tái Tái dừng tay, nhếch mắt lên nhìn ông ấy.
“Này tiểu hữu, mì của tiệm này ngon thật, cô nên nếm thử đi.” Ngô Lục Lục húp sột sọt mấy miếng lớn, hai má phồng lên nói với Tô Tái Tái, dừng lại một chút rồi ngẩng đầu cao giọng: “Chủ quán, cho thêm tô nước lèo!”