Về phần Tô Tái Tái, thậm chí còn không có một ai nhận ra rằng chưa có người nào lên gọi cô dậy ăn sáng cả.
Hôm nay Ngô Lục Lục ra bày sạp muộn hơn bình thường, tuy sắc mặt ông ấy khá tiều tụy nhưng đôi mắt lại rất sáng.
Chủ sạp nhỏ vốn đang ngồi lướt điện thoại, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên thì lập tức trông thấy ông ấy, ông ta “Ồ!” lên một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống, vừa xem Ngô Lục Lục bày quầy vừa nói: “Ngô đại sư, tôi còn tưởng là hôm nay ông không tới luôn ấy chứ.”
Ông ta thoáng dừng lời, thấy sắc mặt Ngô Lục Lục không được tốt thì lại hỏi tiếp: “Sao vậy? Ông chơi bài thâu đêm đấy à? Trông sắc mặt ông không được tốt cho lắm.”
Ngô Lục Lục nghe vậy cũng chẳng biết phải trả lời người “hàng xóm” này như thế nào, chỉ biết gật đầu ậm ờ, im lặng một lát rồi nhìn chủ sạp nhỏ, hỏi: “Phải rồi, hôm nay tôi ra đây muộn, ông có còn nhớ cô gái trẻ mà hôm qua ngồi ở quầy của tôi uống hai chén trà lạnh rồi đi luôn không?”
“Nhớ.” Chủ sạp nhỏ gật đầu.
Con ngươi của Ngô Lục Lục lập tức sáng lên, ông ấy vội vàng hỏi dồn: “Vậy sáng nay ông có gặp cô ấy không? Cô ấy có tới đây không?”
Chủ sạp nhỏ lắc đầu: “Tôi không gặp.” Ông ta dừng lại một lát, thấy Ngô Lục Lục có vẻ khá thất vọng thì không nén nổi tò mò, bèn gặng hỏi: “Sao tự nhiên ông lại nhớ tới cô gái trẻ đó vậy?”
“Ôi... Không có gì đâu.” Ngô Lục Lục chẳng muốn trả lời ông ta, chỉ tùy ý phất phất tay.
Ông ấy nhìn con Tỳ Hưu ngậm tiền mà mình dùng làm chặn giấy rồi lại ngẩng đầu lên nhìn đám đông đi qua đi lại trước mặt, mỏi mắt trông mong bóng dáng Tô Tái Tái sẽ xuất hiện trong dòng người một lần nữa.
Tối qua, sau khi mọi thứ bình thường trở lại, Ngô Lục Lục đã lục tung toàn bộ ngôi nhà lên nhưng vẫn không tìm thấy viên ngọc đen mà cô gái trẻ đó đã cho mình.
Không rõ là ông ấy đã lỡ tay làm mất thật hay là đúng như những gì ông ấy phỏng đoán.
Có lẽ… Chỉ bao giờ gặp lại được cô gái trẻ đó thì mới có thể biết rõ được.
Ngô Lục Lục nhìn dòng người, vừa tìm kiếm vừa nghĩ ngợi sâu xa.
Chủ sạp nhỏ ngồi bên cạnh thấy ông ấy không định nói cho mình biết thì cũng chỉ nhún vai, tỏ vẻ chẳng hề gì. Lúc ông ta đang định cúi xuống nghịch điện thoại tiếp thì trong đầu lại chợt nhớ ra chuyện xổ số.
Ông ta kêu lên “ôi chao” một tiếng rồi vừa lục túi vừa cười với Ngô Lục Lục: “May mà ông nhắc tới cô gái trẻ đó chứ không suýt nữa tôi lại quên mất mình vẫn còn tấm vé số mua mất hai tệ.”
“Ồ, đây rồi!” Chủ sạp nhỏ móc tờ vé số ra, phẩy một cái rồi nói với Ngô Lục Lục: “Ôi, đại sư, ông trông sạp hàng giúp tôi một lát nhé, nếu trúng thưởng thật thì tôi sẽ chia cho ông một nửa!”
“Không cần chia cho tôi một nửa đâu, chỉ cần mời tôi ăn sáng ba hôm là được rồi.” Ngô Lục Lục nhìn đám đông, không quay đầu qua nhìn, chỉ phẩy phẩy tay với chủ sạp nhỏ.
Lời nói này của ông ấy khiến cho chủ sạp nhỏ bật cười ha ha: “Nếu như tôi trúng thật thì tôi mời ông ăn một tháng luôn. Thôi tôi đi nhá, đi tí về ngay.”
Nói rồi, ông ta nhanh chân chạy sang tiệm tạp hóa ở gần đó.
Ngô Lục Lục nghe vậy mới quay đầu nhìn bóng lưng của ông ta, trên miệng nở nụ cười trừ, cũng không coi lời ông ta nói là thật.
Trái lại, chủ quầy bán đồ chơi làm bằng đường bày hàng phía bên tay phải của Ngô Lục Lục nghe vậy lại bật cười một tiếng, tỏ ý khinh thường, sau đó bảo với Ngô Lục Lục: “Nếu như ông ta trúng thưởng thật, bất kể giải thưởng lớn hay bé thì, ờm, tôi sẽ tặng cho ông con rồng bay lên trời này.”
Chủ quán đồ chơi làm bằng đường chỉ tay vào món kẹo đồ chơi hình rồng mà mình vừa làm xong chưa được bao lâu, đang cắm trên cây gậy để rao hàng.