Ông ta im lặng một lúc sau rồi mới cứng rắn nói: “Xem ra anh Bách đây không có ý định cứu cụ Bách rồi nhỉ.”
Tần Trác Thắng dừng một chút, sau đó tự cho là đã đoán được sự thật nên cười châm biếm và nói tiếp: “Cũng phải thôi, tuy nói anh Bách đã là ông chủ của nhà họ Bách, nhưng chỉ cần ông cụ Bách còn sống ngày nào thì đám trụ cột của tập đoàn của nhà họ Bách sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh Bách, tôi nói đúng chứ? Xem ra là do tôi không suy nghĩ chu đáo rồi.”
Ông ta nói, sau đó nhìn về phía Bách Tùng - người đang sầm mặt - rồi gật đầu: “Xin lỗi anh Bách, đáng lẽ tôi không nên tới mới đúng.”
Lời còn chưa dứt, một ly trà đã dội thẳng lên mặt của Tần Trác Thắng, kèm theo đó là tiếng mắng xối xả đầy tức giận của Bách Trúc: “Vớ va vớ vẩn!”
Bách Trúc nện mạnh cái ly trà không lên bàn, nhấc cái chân dài đá Tần Trác Thắng một cú làm ông ta ngã ngồi lại trên sô pha.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây