“Thịt đi? Mua nhiều thịt một chút.” Tô Tái Tái bổ sung, một chút cũng không để ý nụ cười của Bạch Ngữ Dung đã trở nên cứng ngắt và quản gia đang cau mày.
“Được. Liền để quản gia sắp xếp đi.” Bạch Ngữ Dung kiềm chế mà trả lời, đưa mắt nhìn quản gia.
Sau khi quản gia nghe Bạch Ngữ Dung nói xong sắc mặt mới hơi dịu xuống một chút, nhìn về phía cô ta ôn nhu nói, “tiểu thư, loại việc nhỏ này cứ giao cho tôi xử lý đi. Xe của cô đã được chuẩn bị xong rồi, cô cứ đi làm việc của mình đi.”
Dừng một chút ông ta lại quay sang nhìn Tô Tái Tái, sắc mặt lạnh lùng mà giọng điệu cũng có chút nghiêm nghị, “tôi sẽ lập tức sai người giúp việc mang lên phòng cho Tô tiểu thư. Cô về phòng trước đi.”
Tô Tái Tái không có ý kiến gì, một lần nữa đi về phòng còn nhẹ nhàng nói với Bạch Ngữ Dung một câu, “học tập cho tốt”, sau đó mới rời đi.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô, cũng không biết có phải cô đang giả vờ không.
Mãi cho đến khi quản gia gọi một tiếng, lúc này cô ta mới định thần mà nhìn về phía ông ta, “quản gia.”
“Xe đã chuẩn bị xong, tôi sẽ tiễn tiểu thư ra cửa.” Quản gia khom người trước Bạch Ngữ Dung, cung kính nói.
“Tôi tự mình đi ra cũng được, quản gia, ông lo chuyện của Tiểu Tái trước đi.” Bạch Ngữ Dung ngừng lại một chút, cân nhắc nói thêm, “có lẽ đến bây giờ em ấy vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu.”
Quản gia lại không hề động lòng, chỉ nhìn cô ta ôn nhu nói, “không vội, tôi tiễn cô ra ngoài trước. Ông chủ và phu nhân cũng căn dặn qua rồi, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của tiểu thư.”
“Cái này....được thôi.” Bạch Ngữ Dung lộ vẻ khó xử mà chần chừ một chút, sau mới miễn cưỡng mà gật đầu.
Ánh mắt lại liếc về phía của Tô Tái Tái, tình cờ thấy cô đã bước vào phòng và đóng cửa lại. Lúc này mới thu hồi tầm mắt mà nắm tay vịn đi xuống dưới.
Về cuộc nói chuyện vừa rồi với quản gia, cô ta tin chắc từ khoảng cách này cô ấy hoàn toàn có thể nghe rõ.
Bạch Ngữ Dung ôn nhu mà đi xuống lầu.
Cử chỉ tao nhã, thần thái đúng mực, đây mới là dáng vẻ của đại tiểu thư nhà họ Bạch nên có.
_ _
Tô Tái Tái vừa bước vào cửa, cửa đã tự chuyển động mà không cần có gió, từ từ chậm rãi đóng lại.
Cửa vừa đóng lại, một vật nhỏ màu trắng liền từ phía trên khung cửa thò ra, nếu nhìn kỹ một chút liền sẽ phát hiện đó là một góc giấy.
Nhưng giây tiếp theo, liền phát hiện nó là một chiếc kéo cắt giấy. Trước khi sự ngạc nhiên kịp nảy sinh trong lòng, một mảnh giấy trắng cao chưa đầy 5cm được cắt thành hình một người giấy nhỏ bé mà thò đầu đi ra.
Thấy Tô Tái Tái, mảnh giấy hình người đã lao xuống từ cửa sổ, thuận lợi đáp xuống đúng trên vai của Tô Tái Tái, ghé sát vào tai cô, vừa khoa tay múa chân vừa nói thì thầm điều gì đó.
Cuối cùng, mảnh giấy tức giận mà chống tay lên hông, vừa nhìn cũng đã biết trước đó tờ giấy đã nói rất nhiều, tất cả đều là cáo trạng với Tô Tái Tái.
“Biết rồi.” Tô Tái Tái lại cầm chiếc điện thoại quả cam mà bà nội đưa cho, vừa vuốt màn hình vừa gật đầu, dừng một lát rồi lại thản nhiên nói, “đây cũng không phải lần đầu tiên trộm lẻn vào phải không? Không cần tức giận vậy đâu.”
Người giấy nhỏ nghe xong hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức im lặng, khoanh tay ngồi trên vai của Tô Tái Tái.
Bày ra dáng vẻ kiêu ngạo.
Lúc này Tô Tái Tái mới rời mắt khỏi màn hình nhìn sang nó, mỉm cười mà chọc chọc vào người giấy nhỏ, đùa giỡn với nó, “này, cẩn thận chút, nếu em tức giận quá mà tự động bốc cháy thì phải làm sao?”
Người giấy nhỏ: ????!
Một chút cũng không hề buồn cười, hừ.
“Được rồi được rồi, chị cho em đồ chơi mới mà chơi này, bà nội nói nó rất thú vị.” Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ vẻ mặt vẫn còn đang “tức giận”, liền đặt điện thoại lên trên bàn trang điểm, sau đó lại đặt người giấy nhỏ lên bàn trang điểm, nhân tiện cũng lau chuỗi hạt châu đen rồi để sang một bên.