Bạch Ngữ Dung sững sờ, dù có hơi nghi nghi nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, thưa thầy, để em vào lấy túi rồi về trước.”
“Ừm.” Tần Trác Thắng né sang một bên, đợi Bạch Ngữ Dung xách theo túi rời đi, ông ta mới dời mắt, đi nhanh như bay tới một chỗ khác.
Vừa đi ông ta vừa cố gắng kiềm nén vẻ vui mừng quá độ trên gương mặt. Vì ông ta không hề muốn người khác đoán được người giành được tấm bùa kia là mình.
Tốt quá đi mất!
Quả nhiên ông trời rất thiên vị những người có thiên phú như ông ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây