Ngô Lục Lục gật đầu, nhìn về phía chiếc lá nhỏ héo úa kia, lúc này ông ấy đã không còn cảm thấy nó chỉ là một chiếc lá héo tàn nữa: “Đây đúng là đồ tốt nha.”
“Đúng thế, hơn nữa còn rất hiếm nữa.” Chu Phổ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, ông ấy cười tươi hớn hở: “Trước giờ tôi chỉ được nghe nói tới nó thôi, nếu như không có ảnh minh họa trong thì không thể phân biệt được thật giả.”
“Thế thì mau mua nó đi, ông còn chờ gì nữa.” Ngô Lục Lục vỗ lên vai của Chu Phổ một cái thật mạnh.
“Ừ.” Chu Phổ gật đầu, đang định bắt đầu tham gia đấu giá thì lại nghe tiếng của Tô Tái Tái.
“Không phải đâu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây