“ y da, anh Ngạn, anh đừng chọc em nữa mà.” Bạch Ngữ Dung có hơi ngượng ngùng, tỏ ra hờn dỗi rồi nhẹ nhàng đánh vào lồng ngực của Trình Ngạn Xương vài cái.
Nhưng ở một góc độ mà anh ta không nhìn thấy, cô ta lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Được rồi, được rồi, anh không trêu chọc em nữa được chưa?!” Trình Ngạn Xương dỗ dành Bạch Ngữ Dung: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đợi đến trưa rồi đi đến địa điểm tổ chức tọa đàm, chờ đàn anh của em đưa vé tới.”
“Dạ được.” Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng gật đầu, khoác lấy cánh tay của Trình Ngạn Xương, vừa nói cười vui vẻ vừa đi ra ngoài.
Nhưng trong lòng không nhịn được mà cười giễu cợt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây