Nhưng không qua bao lâu, cô ấy lại vội vàng lau nước mắt, tiếp theo nhìn về phía khoảng không trước mặt và cố gắng nhoẻn miệng cười, tầm mắt của cô ấy không ngừng di chuyển, lại không thể tìm được nơi cần nhìn.
Cô ấy chỉ có thể dựa vào bàn tay đang được Tô Tái Tái nắm lấy để vuốt ve con gái, mường tượng lại bộ dáng ngây thơ đáng yêu của cô bé.
“Cô bé bảo cô phải ngoan thì cô bé mới có thể mau về được.” Tô Tái Tái nắm tay người phụ nữ áo đen và bình tĩnh thuật lại lời của cô bé.
Người phụ nữ áo đen nghe xong lập tức gật đầu liên hồi: “Ừ ừ, tôi sẽ ngoan, sẽ ngoan mà. Cô... cô nói cho con bé hãy mau...”
Nửa câu còn lại không thể thốt ra được vì người phụ nữ áo đen đã nghẹn ngào không nói nên lời, cô ấy chỉ có thể ngồi xổm ở đó xin Tô Tái Tái giúp đỡ, hy vọng cô có thể chuyển lời thay mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây