Linh Bảo theo lời vuốt ve đỉnh đầu Phùng Lan Lan lần nữa, thiết lập cấm chế phong bế một đoạn ký ức của Phùng Lan Lan. Cô gái vốn đang la hét dần yên tĩnh lại, rơi vào hôn mê, Phùng Kim Thành vội vàng đỡ lấy con gái. Linh Bảo nói với ông ta: “Ký ức của cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc uống rượu say ở quán bar, khoảng trống bốn năm này phải lấp đầy như thế nào, trước khi cô ấy tỉnh lại, ông phải suy nghĩ thật khéo. Phùng Kim Thành gật đầu: “Lục đại sư yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.”
Xử lý xong chuyện của Phùng Lan Lan , Linh Bảo lại đến nhà khách tìm Nhậm Lệ Vân bị đứt gân chân kia. Giúp Phùng Lan Lan khôi phục sức khỏe khiến cô nhớ tới Nhâm Lệ Vân bị đứt gân chân.
Nhâm Lệ Vân đã bị bán lên núi sáu bảy năm, muốn hòa nhập vào đời sống xã hội bình thường cực kỳ khó, đôi chân tàn tật lại càng khó khăn hơn. Dù sao cũng thuận tay, chi bằng chữa luôn cho cô ấy.
Thấy là Linh Bảo, Nhậm Lệ Vân mỉm cười, khập khiễng mở cửa cho cô: “Lục đại sư, sao cô lại tới đây, vào đây ngồi một lát.”
“Chân cô có thể chữa khỏi, cô có cần hỗ trợ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây