Tìm được con gái về, Phùng Kim Thành không những coi trọng Linh Bảo hơn, mà còn càng thêm cảm kích. Nghĩ đến một cô gái trẻ như cô, tuy rằng rất có bản lĩnh, nhưng một mình ở lại huyện xa xôi cũng không an toàn, nên quyết định ở khách sạn chờ cô cùng về tỉnh thành. Ông ta đón Linh Bảo từ quê nhà lên, cũng muốn đưa cô bình an đưa trở về.
Bọn họ ở tại khách sạn bốn sao duy nhất trong huyện, chờ Linh Bảo trở về khách sạn, mới bắt đầu ăn cơm.
Đám vệ sĩ một bàn, ông ta cùng Phùng Lan Lan và Linh Bảo ba người một bàn. Lượng cơm của Linh Bảo ông ta cũng biết, ba người một bàn cũng gọi gần ba mươi món ăn.
Lúc này Phùng Lan Lan đã thay quần áo mua ở huyện, tóc tai mặt mũi cũng sạch sẽ hơn, nhìn kỹ ngũ quan còn rất thanh tú. Linh Bảo vừa mới tiến vào, còn chưa vào bàn, cô ấy đã cười ngây ngô lấy tay cầm một con cua thơm ngon trước mặt, nước miếng đều chảy hết lên quần áo.
Phùng Kim Thành vội vàng nắm lấy tay cô ấy: “Lan Lan, chờ Lục đại sư cùng ăn!” Phùng Lan Lan bị ông ta ngăn không cho lấy cua, bắt đầu khóc nháo, Phùng Kim Thành lại vội vàng xin lỗi Linh Bảo: “Thật xin lỗi, Lục đại sư, con gái tôi không hiểu chuyện, để tôi sai người đưa con bé về phòng trước.” “Không cần.” Linh Bảo lắc đầu, thấy Phùng Kim Thành luống cuống tay chân lau nước miếng cho con gái, cô mở miệng nói: “Tôi có thể giúp con gái ông khôi phục lại bình thường.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây