“Tôi có thể tự mình chữa khỏi, anh không cần phải lo lắng.” Giọng của cô có chút yếu ớt nói, nhưng so với lúc đầu ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích nổi thì đã tốt hơn nhiều rồi.
Có dòng máu của thần thú, cộng thêm ý chí bất khuất, năng lực hồi phục của cô mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường khác.
Mặc dù cô ngủ mê man, nhưng vẫn còn chút ý thức, luồng linh khí kia của Thanh Tiêu khiến cô bắt buộc bản thân mình phải nhanh chóng tỉnh lại.
Lúc nhỏ, là anh luôn chăm sóc cho cô, luôn là anh bảo vệ thật tốt cho cô. Mà bây giờ, mặc dù anh không còn nhớ ra cô, mặc dù tu vi thực lực của anh không còn mạnh như trước, nhưng vẫn theo bản năng toàn tâm toàn lực bảo vệ cho cô.
Anh trước kia ở trong lòng cô mạnh mẽ, to lớn như trời như biển, anh như là người cha, người anh bảo vệ che chở cho cô, anh làm cái gì cô cũng cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây