Mà lúc này, những người trong thôn thích xem náo nhiệt cũng đã vào trong nhà, vây quanh chiếc bàn vuông thành từng lớp từng lớp người, thấy cô ra thì tự giác tránh ra thành một con đường. Lê Tuyết vừa hồi phục lại tinh thần cũng theo vào.
Linh Bảo không hề ái ngại việc bọn họ vây xem, lấy trong túi nilon ra một lá bùa đã cắt sẵn, mở hộp chu sa ra, dùng ngón tay chấm một ít, chuyển thần lực thành linh lực đưa đến đầu ngón tay rồi bắt đầu vẽ bùa.
Mọi người chỉ thấy ngón tay cô tuỳ tiện vẽ vẽ là ra được một lá bùa, thật sự là giống y như đúc, không thua kém gì so với mấy lão Âm dương sư ngoài kia.
Linh Bảo dùng linh lực để lá bùa ghi nhớ mùi hương trên tóc của đứa trẻ, lá bùa này xem như hoàn thành. Cô liếc nhìn Chung Lỵ Hồng khóc đến mắt mũi đỏ bừng sau đó đưa lá bùa cho cô ta.
“Cô cầm lá bùa này, nghĩ đến hình dáng của con trai mình là có thể thấy được bây giờ cậu bé đang ở đâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây