Loại âm khí này vốn lưu lại rất ít bởi vì ở các bệnh viện đa khoa thường xuyên có người chết, chuyện thỉnh thoảng sẽ có vong linh ở lại không đi dường như đã thành quen, nên việc có loại âm khí tương tự thế này lưu lại là bình thường. Tuy nhiên, Lục Linh Bảo lại không thể chắc chắn được rằng đó là âm khí vừa mới xuất hiện trong phòng bệnh này, hay đây vốn dĩ là âm khí còn sót lại chỗ này. Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì hỏi người trong cuộc chính là cách tốt nhất.
Lục Linh Bảo đi đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống, nắm lấy tay Hướng Văn Nam, truyền sang cho hắn một ít linh lực để xua đuổi âm khí gây khó chịu trong cơ thể, linh lực chảy vào cơ thể chuyển hóa thành năng lượng, không bao lâu, mí mắt của hắn rung động, rồi chậm rãi mở ra.
“Lão Hướng, cậu tỉnh rồi!” Bạn cùng phòng của hắn kích động nói. Hướng Văn Nam dường như còn sót lại chút mơ màng, quan sát cảnh vật xung quanh, cố hết sức lấy giọng, hỏi: “Tại sao tôi lại ở bệnh viện vậy?” “Không ở bệnh viện thì ở đâu chứ? Cậu tưởng rằng cậu đang ở âm tào địa phủ sao?” Bạn cùng phòng của hắn hung hãn mắng: “Cậu nói rõ ràng ra đây nào, nếu có chuyện gì uẩn khuất khó chịu trong lòng thì phải nói ra để mọi người còn cùng nhau tìm cách giải quyết, chứ sao lại nghĩ quẩn như vậy? Một mình ở trong phòng ngủ thắt cổ tự sát, cậu coi, bản lĩnh thường ngày của cậu biến đâu mất rồi?”
“Tôi… thắt cổ á?” Hướng Văn Nam nghe bạn cùng phòng càm ràm về chuyện mình làm mà cảm thấy rất khó hiểu.
“Đúng vậy, đêm hôm qua cậu một mình treo cổ trong phòng ngủ dọa chúng tôi một phen sợ chết khiếp, may là kịp thời phát hiện ra! Không thì bây giờ chắc cậu đang ngồi chờ diện kiến Diêm vương địa phủ rồi đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây