Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 429:

Chương Trước Chương Tiếp

Tu hành không hề dễ, người như hắn không dễ dàng gì mới có thể có trải qua biết bao gian truân thử thách mới thu được thực lực như bây giờ, lại sống hơn một trăm tuổi rồi, có quyền có thế, hưởng thụ vô vàn vinh hoa phú quý bậc nhất đời người. Tiền tài, bảo vật hay nữ sắc, hắn muốn gì thì sẽ được nấy, muốn giết ai thì giết kẻ đó, không có thứ gì có thể khống chế được hắn. Cuộc sống của một đế vương sung sướng đến nhường này, hắn sao có thể cam tâm tình nguyện mà nhắm mắt xuôi tay dễ vậy được.

So với tính mạng thì thể diện chẳng là cái thá gì cả.

Đám đông ở miếu Ngọc Hoàng chỉ kịp thấy cô gái nhỏ nhắn trẻ tuổi kia đuổi theo người mà bọn họ gọi là tổ sư ra ngoài, ngay sau đó họ nghe thấy một tiếng vang lớn, tường nhà đã bị đập một lỗ thủng to lớn. Không lâu sau, cô gái nhỏ kia quay về, tay còn thong thả xách tổ sư của bọn họ như xách một con gà con. Người nào tinh mắt còn thấy được khóe miệng của vị tổ sư kia đang chảy máu. Người này thật sự đã quá sợ hãi rồi. Mắt thấy vị trước mặt thật sự đã chịu đủ hãi hùng rồi, Linh Bảo cũng không trực tiếp ra tay nữa, mà tiện tay vứt thẳng người xuống dưới đất.

Mũ trùm đầu của người đàn ông mặc áo choàng đen rơi xuống, cuối cùng cũng thấy rõ tướng mạo của người này. Nhìn sơ qua thì không quá sáu mươi tuổi, lông mày và tóc đều bạc trắng, nhưng trên mặt lại không có tí nếp nhăn nào. “Gọi điện cho sư phụ và tổ sư của ông đi, gọi kêu người mạnh nhất trong bọn số họ đến đây! Nếu trong vòng hai mươi tư giờ bọn họ không đến, tôi sẽ trực tiếp ra tay xử đẹp ông!” Linh Bảo bày ra dáng vẻ hung ác, nghiêm mặt uy hiếp. “Sao cơ?” Người đàn ông mặc áo choàng đen hơi ngơ ngác nhìn cô. Hắn làm gì có sư phụ tổ sư nào, tất cả công pháp hắn có, thậm chí là công lực lúc ban đầu cũng đều là do tiên quân truyền thụ. Nhưng mà vì tiên quân nói thẳng thừng bảo hắn không đủ tư cách làm đồ đệ của ngài ấy, nên từ đó đến nay hắn ra ngoài cũng không dám tự nhận tiên quân là sư phụ mình. Hơn nữa, hắn làm việc theo lời của tiên quân, người có thể cứu giúp hắn cũng chỉ có tiên quân. Nhưng mà nếu tiên quân không chủ động liên lạc trước, hắn không có cách nào liên lạc được với ngài ấy.

Linh Bảo hơi nhíu mày, chẳng lẽ do người đàn ông mặc áo choàng đen này là lão già hơn trăm tuổi rồi nên không biết cách gọi điện thoại hay sao? “Không cần biết ông dùng cách nào, lập tức liên lạc với bọn họ đi. Nhắn lại với bọn họ rằng, nếu như không ai tìm đến, tôi sẽ cũng không ngại san bằng cái miếu Ngọc Hoàng này ra đâu!” Linh Bảo nhấn mạnh ý mình một lần nữa, tăng thêm sự uy hiếp trong lời nói.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)