Ông ấy đang đứng ở hành lang nói chuyện với một đạo sĩ trung niên.
Thính lực và thị lực của Linh Bảo thì tất nhiên vượt xa người phàm, dù có cách xa hơn hai trăm mét cô vẫn có thể nghe rõ bên đó nói gì, ngay cả vẻ mặt của người đó như nào cô cũng có thể nhìn thấy.
“Ông chủ Hầu, lâu rồi không gặp, lúc công trình có vấn đề thì mới nhớ đến chúng tôi. Ông đây là không có việc thì không đến điện Tam Bảo nha!”
Vẻ mặt đạo sĩ trung niên thì cười vui vẻ nhưng trong lời nói lại có ý trách móc.
Nụ cười Hầu Thụy Lâm cứng đờ, nhưng mà người làm ăn đó giờ không dám đắc tội với những người liên quan đến thần linh, cho nên ông ấy vẫn mỉm cười nhỏ nhẹ nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây