Linh Bảo liếc qua giấy chứng nhận của anh để xác thực, thì ra chức vụ của anh là tổ trưởng. Căn bản là trong trí nhớ của nguyên chủ không hề có ấn tượng gì về cái ngành này, còn cô thì mới đến xã hội loài người chưa được nửa năm, cũng chưa từng nghe người khác nhắc đến. Thế nhưng Trương thiếu thì không, từ lúc vừa nghe thấy danh hiệu này thì lập tức trở lên hoảng loạn y như chuột thấy mèo, có lẽ là do hắn ta biết ngành này chăng?
“Cục quản lý của mấy người chủ yếu làm những gì?” Linh Bảo giương cằm nói, thái độ vô cùng cao ngạo.
Tề Mục cũng không tức giận mà kiên nhẫn giải thích: “Tuy rằng quốc gia vì sự bình yên của xã hội mà vẫn luôn khởi xướng thuyết vô thần cho người dân, nhưng rốt cuộc đạo sĩ Huyền môn hay đám quỷ quái linh tinh gì đó vẫn còn tồn tại. Để phòng ngừa một số bộ phận dân chúng không tuân thủ quy định của pháp luật, gây nguy hại đến an toàn xã hội, Bộ Quốc Phòng đã thành lập ra ngành này, chuyên quản lý đám người đặc biệt đó.”
“Tên Trương thiếu này giam giữ quỷ vật rồi nuôi dưỡng chúng nó để sát hại người thường, chúng tôi đã để ý đến cậu ta một thời gian rồi, không ngờ mỗi lần muốn ra tay thì cô Lục lại đi trước một bước, để chúng tôi ở phía sau nhặt được món hời.”
Chuyện của quảng trường Vân Khai cũng đã qua hơn một năm, những người nhảy lầu lên đến mấy chục người, sự việc vô cùng bất thường, dần dần khiến cho bọn họ chú ý. Có điều nữ quỷ kia thực sự quá giảo hoạt, bọn họ mời đến mấy đại sư bắt quỷ cũng không bắt được cô ta, ai ngờ mới không chú ý một chút, nữ quỷ kia đã bị một cô gái nhỏ không có tiếng tăm gì bắt giữ, còn tra khảo thêm được vài thứ nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây