“Cậu nói linh tinh cái gì đấy, tôi nói dối lúc nào!” Khương Vân Vân có chút bối rối. Chẳng hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy Lục Linh Bảo này hình như đã biết được cái gì đó.
“Vân Vân đã kể cho mình nghe rồi, Linh Bảo, cậu ấy cũng là bất đắc dĩ thôi. Cậu ấy chỉ là muốn nhanh chóng tự lực cánh sinh, làm ăn bị lỗ mất tiền, muốn gom tiền để xoay vòng nên mới đi vay tiền, sau đó bị người khác uy hiếp mới phải qua lại với người đàn ông có tuổi kia.” Lê Tuyết giúp Khương Vân Vân giải thích.
Cô ấy hoàn toàn không biết có nhiều chuyện xảy đến với Khương Vân Vân như vậy, còn có chút tự trách mình không đủ quan tâm đến bạn tốt. Nếu như cô ấy sớm chú ý tới khó khăn về kinh tế của Khương Vân Vân thì cô ta đã chẳng đến mức phải lấy ảnh chụp khỏa thân cầm chứng minh thư đi vay tiền, sau đó bị người ta ép buộc làm chuyện sai trái, hủy hoại cả tương lai.
“Thật biết biên soạn, miêu tả mình thành tuyệt thế bạch liên hoa luôn rồi!” Linh Bảo nhìn về phía Khương Vân Vân: “Cậu nói là cậu làm ăn thua lỗ phải nợ tiền, lấy chứng cứ ra đây xem thử xem nào!”
“Đây là chuyện của mình và Tiểu Tuyết, mắc mớ gì mình phải cho cậu xem!” Khương Vân Vân phản bác. Trong lòng cô ta đã phát cáu với Lục Linh Bảo thích lo chuyện bao đồng này lắm rồi, nhưng lại ngại có Lê Tuyết ở đây nên không dám biểu hiện ra ngoài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây